Phần Một

(tiếp theo)

 

3.- ĐINH THỊ LINH

     Qua kiếng phía sau của chiếc xe đ̣, Đinh nh́n lại cảnh vật đang chạy lùi phía sau xe. Ở đây là đồng ruộng, không có nhiều dấu vết của các trận chiến sau cùng như ở phía Bắc của Sài G̣n , nơi đă diễn ra trận tấn công chính của cộng sản Bắc Việt , nhưng người phụ nữ trẻ nầy cảm thấy buồn và không yên ḷng lắm. Sài G̣n đă bị thất thủ hai tháng trước và giờ đây đối với cô đất nước h́nh như đă thay đổi khác rồi.

     Cô ta rùng ḿnh. Một chiếc xe quân sự vừa mới chạy ngang qua và cô không ngăn được nỗi lo sợ trong ḷng ḿnh. Cô đă bỏ sở làm mà không xin phép để đi về Bạc Liêu, tỉnh  nhà của cô, trong người  không có một giấy phép nào cả. Xe chạy qua mất rồi, cô mới b́nh tĩnh lại và thầm mong ḿnh đừng có quá lo âu khi cô bị khám phá ra. Xét cho cùng, cô chỉ là một cô thư kư không quan trọng, trong  một văn pḥng nhỏ của một cơ quan hành chánh nhỏ. Chỉ sợ nhất cho các anh quân nhân và những người công chức cao cấp mà "họ" muốn bắt thôi. Cô chẳng bao giờ làm việc ǵ ác hết. Nhưng cô không sao chịu nổi những người gầy ốm mặc đồng phục, những người đă giảng cho cô những bài học về chánh trị không thể tin được, mà c̣n bắt cô phải phục tùng họ từng chi tiết nhỏ nhặt. Không, cô không có ǵ tiếc rẻ khi ra đi, và lúc nào có thể được là cô sẽ rời khỏi nước Việt Nam để đi đến một nước khác. Có thể là Hoa Kỳ hay nước Pháp. Nhưng mà người ta nói là đời sống ở đó cũng khó khăn lắm.

       Chiếc xe đ̣ đă đi vào vùng ngoại ô của Bạc Liêu, tiếp tục chạy qua thành phố và sau đó ngừng lại ở bến xe. Đinh xách hai gói đồ của ḿnh xuống, trong đó cô c̣n dấu 4 "cây" vàng mà cô đă dành dụm được sau gần 10 năm làm việc và đi thẳng về nhà chị cô. Cô đi chậm chậm cốt không cho người ta để ư, nhưng mà cô có cảm giác rằng mọi người đều nh́n cô với những cặp mắt soi mói và nghi ngờ.

     Nhưng rồi cô cảm thấy nhẹ cả người khi gặp lại người chị của ḿnh, cũng c̣n độc thân như cô, và cả người anh nữa. Người anh nầy cũng đă bỏ sở làm và đang dự định cùng 2 đứa con trốn qua Mỹ để đoàn tụ với vợ ḿnh bên đó. Vợ anh đă đi được qua Mỹ trên một chiếc tàu, ngày 27 tháng 4 năm 1975. Khi gặp được người anh và 2 đứa cháu Định thấy tin tưởng phần nào là sẽ gặp lại người chị dâu . Cô phục ông anh nầy quá, thấy anh ḿnh quá can đảm. Với anh ḿnh, chắc chắn cô sẽ đi thoát được .

     Chị cô cho biết là vừa rồi có một bà tên Trang đă đề nghị một chuyến vượt biên bằng tàu với giá là 5 cây vàng mỗi người . Bà chị không biết rơ bà Trang là ai, nhưng nghe đâu bà nầy đă tự giới thiệu là đă tổ chức nhiều chuyến vượt biên rồi. Có thể t́m lại bà ta nhanh lắm. Cô Đinh chấp thuận. V́ bây giờ mà có được một khả năng như vậy th́ ta không thể bỏ qua được. Về sau nầy các chuyện vượt biên có thể sẽ khó khăn hơn. Nhưng người chị cô th́ chưa tin lắm. Cơ hội nầy h́nh như không chắc chắn ǵ lắm, nên chị không thích đi. Dù muốn dù không ngày mai , chị cũng đi t́m người đàn bà nầy, và chị t́m được ngay sau đó. Bà nấy xác nhận là một chiếc tàu sắp rời bến trong vài ngày tới, và ḿnh không nên để mất th́ giờ.          

     Hai ngày sau cô Đinh gặp bà ta. Đó là một người dáng vẻ bề ngoài không quan trọng,  mặc quần đen đầu đội nón lá như một nông dân. Cô trao cho bà ta 20 cây vàng cho cả người anh và 2 đứa cháu của ḿnh. Bà Trang dặn cô phải đến điểm hẹn gần bờ rạch ba đêm sau. Một chiếc ghe tam bản sẽ đậu ở đó, và họ chỉ cần xuống ghe và bơi ra biển, đă có một chiếc tàu nằm đợi sẵn ở đó.

     Với nỗi hân hoan không dấu được cô Đinh về báo tin mừng cho anh cô. Họ cùng nhau vui mừng và uống cả rượu nữa để mừng cho sự tự do mà họ sắp đạt được .

     Đêm hẹn đă đến và kín đáo qua đồng ruộng, họ tiến về phía rạch. Họ không lo lắng ǵ trên đường đi, bóng tối thật yên tĩnh và trời tối như mực, chỉ có vài ánh sao. Họ nh́n thấy chiếc tam bản đậu ở bờ rạch và coi đó là một điềm lành. Họ không thích thấy ḿnh lẻ loi trong chuyến vưọt biên xa lạ nầy. Họ yên lặng bước xuống ghe và lặng lẽ bơi ra giữa rạch.

      Biển không xa lắm, nhưng không bao giờ họ đến đó được. Vừa mới đi chừng 10 phút là họ đă hoảng sợ v́ thấy nhiều bóng dáng quen thuộc trên hai bên bờ rạch. Ngay sau đó là những tiếng súng bắn chỉ thiên và tiếng "tạch tạch" của súng tự động xé nát màn đêm yên tịnh. Có nhiều tiếng gọi họ ghé vào bờ.

      Cô Đinh run lập cập. Họ đă bị bắt rồi.Và cô yên chí là mọi chuyện đă được kết thúc. Ảo tưởng đă chấm dứt thật cay đắng . Và họ chỉ c̣n có vâng lời.

      Họ ghé tam bản vào bờ, và cảnh sát ập đến liệng anh cô và 2 đứa cháu lên bờ trói gô họ lại hai tay sau lưng. Sau đó họ b́nh tĩnh lục soát các bọc quần áo, lấy hết mấy cây vàng và những vật dụng quư giá. Sau đó họ mới hỏi "Chúng mày đi đâu"

      Cô Đinh quỳ gối xuống vừa khóc vừa nói

"chúng tôi chỉ là những nông dân nghèo, đang đi về nhà."

Trong bóng tối cô phân biệt được gương mặt của những người đó đang nhăn răng ra cười mỉa mai cô.

-" Không đúng , một người trong bọn đáp ngay lại, Tụi bây muốn vượt biên. May mà chúng tao đă được một người đàn bà báo tin là bà ta biết là tụi bây sẽ ở đây, ở tại điểm nầy. Bây giờ chỉ có khám đường chờ đón tụi bây thôi. Đứng dậy đi "     

     Cả 4 người đều nghe lời đứng dậy và đi hàng dọc theo cảnh sát ra đến đường lộ.Cô Đinh đi trước ông anh, cô nghe anh cô th́ thào:

- "Nếu ngày nào đó mà tao gặp con mẹ Trang phản bội nầy, tao sẽ giết nó. Tại nó mà chúng ta mới bị bắt."

      Trong đêm tối cô Đinh lắc đầu. Cô cũng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ mà oán than không có ích lợi ǵ hết.

     Người ta đưa họ lên một xe Jeep và chở thẳng họ vô trại, cách đó khoản nửa giờ. Cô Đinh được tách riêng ra với anh và hai đứa cháu của cô, để được giam chung xà lim với những người đàn bà khác. Ngày hôm sau cô bị thẩm vấn, nhưng không  có ǵ dữ tợn như cô đă lo sợ. V́ cô để nghe được những tiếng đánh đập và la hét đau đớn ở các pḥng bên cạnh. Cô tưởng là ḿnh đang sống trong ác mộng. Cô đă từ một cuộc sống gần như thanh b́nh bước sang ngay một địa ngục. Cô khóc suốt cuộc thẩm vấn. Cô không cần ǵ chối chuyện cô muốn vượt biên. Chối để làm ǵ ? Và khi cô được hỏi tại sao, th́ cô vừa sụt sùi vừa nói là v́ cô sợ người cộng sản . Người ta xem cô như một điệp viên của  Sở T́nh Báo Trung Ương Mỹ (CIA), là đồng lơa với bọn đế quốc tư bản Hoa Kỳ. Sau đó người ta  nói là cô c̣n phải ở trong trại nầy lâu lắm. Đó là h́nh phạt về những ǵ cô đă làm.

     Người ta đưa cô vào một xà lim khác làm bằng tôn dợn sóng. Ở đó đă có trên mười nữ tù nhân rồi và cô nh́n thấy một trong những người bạn cũ, người nầy cũng rơi vào bẫy như cô vậy. Hai người cùng thấy yên tâm khi nói chuyện với nhau về dĩ văng.

     Cô Đinh ở đây mười bốn tháng chỉ với mấy bộ quần áo đă mang theo trên lưng mà thôi. Trong suốt mười bốn tháng đó cô làm ruộng và luôn luôn mang rơm về. Cô yếu dần, v́ mỗi ngày cô chỉ được phát có một ít cơm và cá mà thôi. Có đôi lần cô nghĩ tới chuyện vượt ngục, nhưng rồi cô thôi không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa. Những anh chị nào bị bắt lại đều bị cùm chân bằng một thanh sắt ở cuối xà lim trong ṿng từ hai đến 4 tháng.  

     Khi cô được tha ra, người ta giải thích đó là biện pháp khoan hồng của chánh quyền . Từ đây về sau cô phải nhớ ơn sự khoan hồng nầy. Cô phải về tỉnh Bạc Liêu và tŕnh diện với chánh quyền sở tại.và tuyệt đối cô bị cấm không được đi lên Sài G̣n.

     Cô trở lại nhà bà chị, chị cô khóc ṛng khi đón nhận cô. Chị cô đă biết hết mọi việc mấy tháng trước nhưng không thể làm ǵ được. Ngay như t́m người đàn bà đă phản bội cô cũng không dám. Cô đă dọ hỏi về sự việc nầy và được người ta cho biết là anh của cô phải c̣n bị giam nhiều năm nữa, v́ cộng sản nói anh ấy là một điệp viên của Mỹ. Họ có đủ bằng cớ, v́ vợ anh ta đang sống bên Mỹ.

     Trong suốt năm sau đó cô Đinh phải đến t́nh diện với chánh quyền của thị xă. Đó là quy luật bắt buộc đối với mọi người Việt Nam bị t́nh nghi. Do bị canh giữ như vậy, cô Đinh có th́ giờ để thêu thùa và làm bông giấy. Lần lần cô để dành được chút ít tiền "đồng" mà cô hy vọng sẽ mua được vàng cho một chuyến vượt biên khác. V́ từ lúc bị giam giữ, cô đă quyết tâm hơn bao giờ hết là cô phải vượt biên nữa (nguyên tác s'enfuir: trốn chạy) khi gặp được  một cơ hội chắc chắn.

      Sau một năm, chánh quyền địa phương cho họp dân trong phường nơi cô Đinh và chị cô đang ở, gọi là "mít tinh phóng thích". Đây là một loại lễ nghi mà một ngày nào đó mọi người Việt Nam trong vị trí của ḿnh đều phải biết. Một anh "cán bộ" hỏi cử tọa là sau một năm theo dơi cô Đinh, họ có nhận xét là cô đă không c̣n giữ bản chất tiểu tư sản của cô nữa phải không ? Nhiều người đă gật đầu đồng ư.

     "Bây giờ anh chị đă có nhận xét tốt về cô ta rồi phải không? Các anh chi đă thấy cô đă được cải tạo tốt rồi phải không ? Anh cán bộ hỏi lại một lần nữa  

    -" Phải  phải. phải…." có nhiều tiếng trả lời.

Do vậy người ta tuyên bố chánh thức là Cô Đinh được "xả giới".

    Thế là cô Đinh lại trở lại cuộc sống vô vị b́nh thường của cô.. Cô tiếp tục làm những công việc lặt vặt khi trước và cô thường có được giấy phép đi Sài G̣n nơi cô c̣n có nhiều bạn bè . Khắp nơi quanh cô, cô thuờng nghe người ta than van và rên siết. Người nào cũng có thân nhân, hoặc cha, anh, chồng, con … bị nhốt trong khám hay trong một trại cải tạo nào đó. Có quá nhiều loại động viên đă làm phẫn nộ dân chúng. Giới trẻ th́ bị tuyên truyền quá mức. Một ngày  nọ cô  thấy được một ông bị đưa vào khám v́ đứa con trai 12 tuổi của ông ta đă đến tố giác với cảnh sát là ông ta đang sửa soạn vượt biên. Cô Đinh nh́n đứa trẻ đó như người ta nh́n một con quái vật.

     Vào tháng 2 năm 1979, cô mừng sinh  nhật 39 năm của ḿnh.. Cô cảm thấy chán ngán cuộc sống vô định nầy quá, cái ǵ cũng không được phép làm. Cũng giống như những người khác, cô luôn luôn có cảm tưởng là ḿnh vẫn bị theo dơi thường xuyên qua các con mắt khắt khe của cái xă hội mới nầy , khiến ḷng cô luôn nặng trĩu.

      Với sự giúp đỡ của người chị, cô tính toán lại thấy bây giờ ḿnh đă có khá đủ tiền để thử một chuyến vượt biên mới. Một nguồn tin phấn khởi được truyền miệng trong dân chúng đă cho biết là chánh quyền địa phương cho phép những người Việt gốc Hoa được đi ra nước ngoài. Giấy phép nầy dù là phép bán chánh thức, nhưng có nhiều chiếc tàu đă tách bến ra biển rồi.

      Tại Bạc Liêu người ta đưa cô Đinh đến liên lạc với một bà chuyên lo kín đáo về các chuyến vượt biên nầy. Một người bạn đă làm cho cô yên tâm về những đự định của bà nầy. Không có ǵ để lo sợ hết. Ông bạn nầy đă có làm ăn với bà nầy rồi, mọi người có thể an tâm được ..   

      Người đàn bà nầy đ̣i cô đóng 7 "cây " vàng, bà sẽ lo hết cho cô, từ giấy tờ giả mạo cô là người Việt gốc Hoa đến giấy phép để xuất ngoại. Sau đó bà bảo cô xuống Cà Mau. Ở đó những người muốn vượt biên đều đă có mặt. Cảnh sát chờ họ để dắt họ ra Tắc Thủ, ở đó c̣n có một số người khác đến nữa. Người ta đưa tiếp họ đến Ông Đốc, là đia điểm xuất phát  trên một con tàu dài 17 thước. Gần 250 người chen chúc nhau trên tàu và họ tiến ra biển khơi vào một đêm yên tịnh. Tất cả mọi việc đều được tiến hành quá nhanh làm cho cô Đinh khó tin được là cô có thể được tự do đi đến nơi nào cô muốn mà không cần ǵ phải xin phép, là cô có thể tự do chỉ trích ai cũng được nếu cô muốn, là cô có thể tự do nói lên bất cứ điều ǵ mà cô không thích, và nếu muốn th́ cô cũng sẽ có thể tự do trang điểm được mà không sợ ǵ ai hết.

        Họ đi được 24 tiếng đồng hồ hướng về Mă Lai mà không có ǵ trở ngại hay quấy rầy cuộc hành tŕnh. Chiếc tàu chở đầy người từ dưới hầm lên đến trên boong tàu, giống như một chiếc bè gỗ của những người bị dắm tàu, nhưng tất cả đều có quá nhiều hy vọng được sớm đến chỗ không c̣n lo buồn mệt mỏi nữa mặc dầu cũng có một vài nỗi vui trong chuyến vượt biên nầy.

     Ngày hôm sau th́ máy tàu hư, và liền khi đó có một chiếc tàu Thái Lan đến cập vào. Thuyền trưởng chiếc tàu này đề nghị kéo họ đến Mă Lai với giá 80 cây vàng. Các người tỵ nạn trả giá và bằng ḷng với giá là 25 "cây" vàng, trị giá của các món trang sức và dồng hồ đeo tay là những món có giá trị c̣n dấu được qua mắt bọn cảnh sát Việt Nam trước khi đi.

     Mấy người Thái lan lấy những món đó và ra đi, hứa là sẽ trở lại sau khi thực hiện xong chuyến đánh cá trong ngày. Những người tỵ nạn nghĩ là không c̣n bao giờ gặp lại họ được nữa. Nhưng rồi vài giờ sau đó th́ chiếc tàu đánh cá lại đến và thả một đựng dây cột vào mũi tàu của họ để kéo đi.

      Họ được kéo đi như vậy hết một đêm và ngày hôm sau. Sau dó lại có một chiếc tàu Thái Lan khác đến. Hai bên thủy thủ trao đổi với nhau xong th́ chiếc tàu mới đến thay thế chiếc kia kéo tàu của các thuyền nhân đi. Cô Đinh có cảm tưởng là ḿnh chỉ là một con trâu đang bị dắt đi theo ư muốn của mấy ông chủ vậy. Cho đến những người ngoại quốc, họ muốn làm ǵ ḿnh th́ họ làm. Các người Thái kêu những người tỵ nạn qua tàu của họ, v́ tàu họ lớn hơn, và ai ai cũng nghe lời không dám căi lại mặc dù ai cũng sợ mắc bẩy.

       Khi họ đă sang tàu bên kia rồi, cô Đinh để ư chỉ thấy có 6 người Thái thôi và cô thấy xấu hổ cho những người đàn ông bên tàu ḿnh. Họ để cho người Thái muốn làm ǵ th́ làm giống như những con thú mà người ta dẫn đến ḷ sát sinh vậy. Lần đầu tiên trong đời, cô rất  tiếc cô chỉ là một người con gái.

      Sau đó một lúc, 4 người Thái sang qua tàu trống vắng của những người tỵ nạn và bắt đầu lục soát đề t́m kiếm và mang về tàu của họ tất cà những ǵ mà họ thấy dùng được: dụng cụ, la bàn,quần áo. Nhưng họ không t́m ra được vàng hay nữ trang mà người tỵ nạn c̣n giữ trong người. Không c̣n cách nào bắt những người tỵ nạn phải trả công cho sự giúp đỡ họ được . Người lái tàu Việt Nam gom góp một vài chếc nhẫn, đô la, một ít vàng và trao cho thuyền trưởng bên kia. Người nầy làm ra vẻ bực ḿnh, nói luôn bằng tiếng Anh:

"Anh biết không , chưa đủ đâu, tôi buồn lắm v́ chắc chúng tôi sẽ phải để cho các anh tự lo liệu lấy thôi."

 Lúc bấy giờ người thuyền trưởng Việt Nam mới hỏi thêm tiền của những người tỵ nạn nữa. Cô Đinh thấy quá đau ḷng về chuyện  nầy. Cô nói với một anh bên cạnh:

"Chúng ta có tới gần 300 người mà họ thỉ chỉ có 6 người thôi. Tại sao mấy anh đàn ông các anh không làm ǵ hết vậy ?

- Ở đây không phải như ở nhà của chúng ta đâu. Cần phải thận trọng mới được. Các anh Thái Lan nầy có thể đặt vấn đề với chúng ta đó."

Cô Đinh không muốn trả lời.

        Đêm đến,Các thuyền nhân cố gắng thu xếp để có đủ chỗ nằm trên chiếc tàu Thái Lan và họ ngủ dưới ánh trăng. Biển êm, chỉ có một làn gió êm thổi nhẹ….

     Vài giờ sau đó, họ bị đánh thức dậy một cách thô bạo bằng những cú đá và tiếng chửi thề. Người Thái cầm dao và rựa dùng đuốc rọi vào từng người họ và lục soát  không chút nể nang ǵ cả. Mọi người đều không có phản ứng ǵ và một ít đồ quí giá c̣n sót lại đều rơi vào tay bọn cướp hết.

     Sau đó bốn người trong bọn Thái chụp bắt một bà c̣n trẻ đẹp khoảng 22 tuổi và mang cô ta vào ca bin . Bà nầy vùng vẫy ghê quá khiến họ phải túm lấy tóc bà ta mới lôi bà đi được. Họ thay phiên nhau hăm hiếp bà ta suốt đêm. Giờ nầy qua giờ khác chỉ c̣n nghe những tiếng kêu la một cách vô vọng và thảm khốc của bà ta. Những người tỵ nạn chỉ biết cúi đầu thức suốt đêm dưới sự canh gác của một trong những tên cướp người Thái.

      Mặc dầu những biến cố đêm qua, bọn Thái vẫn kéo chiếc tàu của thuyền nhân trong 2 ngày nữa. Cho tới khi gặp bờ biển Mă Lai và mấy ḥn đảo, hầu hết đều không có dân cư.

Mặc cho các thuyền nhân cầu khẩn van xin, những tên cướp người Thái nầy vẫn bỏ họ lại trên một trong các ḥn đảo đó, v́ họ không muốn liều lỉnh gặp cảnh sát Mă Lai. Cô Đinh và các bạn thuyền nhân quá thất vọng. Làm ǵ bây giờ đây ? Thức ăn và nước uống không c̣n nữa. Họ có nguy cơ chết hết mà không một ai biết được .    

     Chiều tối đă xuống rồi và họ nằm ngủ trên băi cát. Gần sáng một đứa trẻ đánh thức họ dậy. Một chiếc ghe đang đi đến đảo, trên ghe có 4 người Mă Lai. Họ nhảy lên băi cát và ra sức gọi chiếc tàu vô . Chiếc tàu nầy chạy ngay lại và tắt máy, đậu cách đảo khoảng 100 thước. Một anh tỵ nạn tự nguyện lội ra  gặp người trên tàu để xin họ giúp đỡ. Không đợi trả lời anh nhảy luôn xuống biển và lội ra chiếc tàu. Khi anh trở lại anh thông báo với anh chị em là những người Mă Lai đó chịu đi t́m cảnh sát cho ḿnh nhưng phải cho họ 100 đô la và một chiếc đồng hồ.

       Các người  tỵ nạn có một lúc do dự. Sau cùng một người rút từ trong bị ra một chiếc đồng hồ. Một người khác đem lại 100 đô la, và bài toán được giải quyết ngay dưới sự ngạc nhiên của cô Đinh. Cô không bao giờ tin là có thể vài món vật dụng nào đó lại có thể thoát ra khỏi sự vơ vét của tất cả những người đă lợi dụng ḿnh. Cô cười khi nghĩ rằng đó là một dấu hiệu tốt. Phương tiện về nhân đạo vẫn không có giới hạn.  

     Họ chờ đợi vài giờ nữa với hy vọng thấy cuộc phiêu lưu của họ được kết thúc.. Sau đó một chiếc tàu tuần của cảnh sát đến, theo sau là một chiếc tàu mang cờ Hồng Thập Tự. Cả hai chiếc ghé vào và những người tỵ nạn tiếp đón họ trong một niềm vui không che dấu được. Nhưng niềm vui của họ vụt tắt ngay. Chẳng  những mấy anh thuộc hội Hồng Thập Tự đ̣i tiền với một ít thực phẩm mà họ phát cho, mà các anh cảnh sát c̣n chỉ cho phép họ ở đây một giờ nũa mà thôi, rồi phải biến ngay ra biển. Các bà mẹ chỉ cho họ thấy các trẻ nhỏ mới sinh ra và hết sức nài nỉ, nhưng cũng vô ích thôi. Họ đă có lệnh rồi.

     Các ông th́ chỉ cho họ xem cái máy tàu hư, không xử dụng được, những mong họ xiêu ḷng. Nhưng các anh cảnh sát cho biết là họ có một chiếc tam bản nhỏ có máy, mà mấy người tỵ nạn khác đă dùng để đi đến đây. Họ sẽ mang lại cho, để kéo chiếc tàu hư và các thuyền nhân ra khỏi đây.

      Nói xong  mấy người Mă Lai bỏ đi và họ trở lại ngày  hôm sau với chiếc tam bản. Chỉ vài phút sau là họ đă cột chiếc tam bản vào sau lái tàu của các thuyền nhân và lấy dây cột  vào tàu nầy để kéo họ ra biển. Một lần nữa các bà van nài hết tiếng, bảo rằng như thế là các ông cảnh sát nầy đẩy họ vào chỗ chết, v́ nước và lương thực không c̣n và chiếc tàu nầy không  thể ở lâu trên mặt biển được. Lại một lần nữa van xin chỉ vô ích mà thôi.

       Chiếc tàu được kéo ra xa đến độ không c̣n nh́n thấy bờ biển nữa. Lúc bấy giờ mấy anh cảnh sát mới cắt dây kéo và họ chạy  trở vào bờ.

       Niềm thất vọng của các thuyền nhân lúc bấy giờ quá sâu xa đến lả người đi, họ đứng tựa vào nhau trong một lúc khá lâu, chỉ nghỉ là cái chết chắc chắn sẽ đến với họ. Mặt trời đă đứng bóng, biển nóng kinh hồn, lại thêm cái khát và sự mệt mỏi đang đè nặng lên mọi người, nên từ các người có tuổi đến các ông các bà và trẻ con… ai cũng dường như đang nghe thấy cuộc đời của ḿnh sấp được kết thúc.…

        Sau đó có vài anh muốn chống lại số phận hẩm hiu của ḿnh. Họ hô hào những người khác, nói rằng chưa có ǵ gọi là hết đâu, và với chiếc tam bản nầy, nếu chúng ta kéo chiếc tàu về hướng Nam  th́ cũng có thể thoát được. Nói như vậy xong mọi người cảm thấy ḷng ḿnh khoan khoái trở lại. Cũng chưa có ǵ gọi là chấm dứt hết.

        Các anh ở phía sau lái tàu kéo chiếc tam bản ra và nhảy vào đó, xong mở máy cho chạy đến mũi tàu và dùng một sợi đỏi khác cột vào chiếc tàu để kéo nó đi. Mọi người cùng ḥ reo mừng rở, chiếc tàu không đi nhanh lắm nhưng nó cũng đi tới được.

        V́ là trời tối nên họ nh́n theo sao trên trời mà đi. Họ quyết định đi trở lại bở biển Mă Lai nhưng chếch về hướng Nam một chút. Nhưng đến sáng rồi mà vẫn không thấy bờ ở đâu cả. Trái  lại họ c̣n bị bọn cướp tấn công nữa. Năm lần như vậy trong hai ngày sau đó. Cô Đinh mệt lả người ngồi trong một góc gần hai đứa trẻ đang ói mửa, đang quá thất vọng, nên nghĩ là muốn tới đâu th́ tới. Cô có cảm tưởng là số phận của cô và các các thuyền nhân nầy thật quá hẩm hiu, giống như những món đồ chơi của định mệnh, đu đưa theo các lượng sóng và đang trôi qua theo thời gian.. Họ quá bất lực v́ không chống chỏi được với nghịch cảnh, yếu ớt như một bọn trẻ sơ sinh, kiệt sức v́ thiếu thốn và mệt mỏi. Cô đă hy vọng quá nhiều khi cô rời khỏi nước Việt Nam . Cô mong được những người không sống dưới chế độ cộng sản tiếp đón ḿnh trong t́nh huynh đệ , và giờ đây cô chỉ thấy toàn là hận thù và tàn bạo.

      Bọn cướp đến lần đầu giật hết của thuyền nhân những ǵ c̣n sót lại một ít trên người họ, và bỏ lại các thuyền nhân gần như lỏa lồ. Nhưng họ c̣n có cho được một ít nước uống. Dủ để sống thêm một ngày nữa. Những tên cướp khác đến sau đó, đă dùng ŕu phá nát gần nửa con tàu, v́ họ không c̣n t́m được ǵ để cướp nữa. Cuối cùng, khi một bọn cướp Thái Lan đến th́ các thuyền nhân đă quá ư kiệt sức và quá cáu, nên một người trong nhóm đă dám hét to lên với bọn Thái là hăy mau mau lục soát đi, bọn bây sẽ không c̣n bao nhiêu th́ giờ nữa đâu.

     Ba ngày sau, họ lại có hy vọng. Một chiếc tàu hàng đi ngược chiều với họ. Họ sắp được cứu rồi, luật đi biển bắt buộc như thế. Họ sẽ được cứu rồi.

     Chiếc tàu mang cờ của hảng Shell, đi cách chiếc tàu của người tỵ nạn chừng 100 thước. Họ thấy rơ các thủy thủ trên boong tàu đang đứng nh́n họ mà không có một cử động nào. Họ cất tiếng thật to để kêu gào, tay vẩy lá cờ S.O.S (xin cứu cấp) mà họ đă làm sẵn, khóc lóc,van xin… nhưng chiếc tàu kia vẫn tiếp tục chạy qua không chút bận tâm đến cái đám người đông đúc như tổ kiến đang trôi giạt trên chiếc xác thuyền nầy.

     Và một sự im lặng lại trở lại với cái rổng lặng của biển cả.

      Sự thất vọng một lần nữa lại xâm chiếm các thuyền nhân. Ngày hôm đó lại có vài trẻ nhỏ chết, và họ đều tin là một số phận chung đă được dành cho họ rồi..May mà c̣n có được quyết tâm của một nhóm người c̣n thiết tha muốn sống để họ tỉnh lại và tiếp tục cuộc hải hành đến chỗ mà họ xem là đến nơi mong muốn.

      Hai mươi bốn giờ sau đó, bờ biển đă ló dạng với một nhóm hải đảo. Không có một tiếng reo mừng nào. Cô Đinh và các bạn đồng hành đều được biết là bờ biển đó không có nghĩa là sự kết thúc của nỗi khổ đau dai dẳng của họ. Họ tiến tới hết sức dè dặt và bỏ neo trước một ḥn đảo. Ngay tức khắc cảnh sát tới và ra lệnh cho họ phải đi ngay, nếu họ không có 600 đô la để cho cảnh sát . Các thuyền nhân cho họ xem t́nh trạng trắng tay rách nát của ḿnh, và một lần nữa các bà lại khóc lóc van xin. Cô Đinh có cảm tưởng là cô chỉ sống một cuộc đời chỉ có van xin và cầu khẩn..

        Mấy anh cảnh sát hiểu rơ là họ không c̣n ǵ để có thể rút rỉa được ở những người trắng tay cùng khổ nầy nữa. Nên họ mới quyết định kéo chiếc tàu tỵ nạn nầy đến đảo Perhentian , ở đó hội Hồng Thập Tự sẽ lo cho những người nầy. Các người tỵ nạn, không tin được là họ đang ở đâu, nên không biết phải cám ơn hay phải lo sợ một tệ hại khác. Thêm một lần nữa họ lại để người ta muốn làm ǵ th́ làm và đi ra biển trở lại.

     Vài giờ sau đó, họ đến đảo, người ta cho họ đậu trên một bải biển. Đả lâu quá rồi lần đầu tiên người ta mới đối xử với họ như con người khi người ta đem cho họ mấy con cá. Đó là những người thuyền chài Mă Lai nghèo khó.

     Ngày hôm sau, hội Hồng Thập Tự đến và phát cho họ thức ăn có nhiều chất dinh dưỡng hơn. Cô Định hỏi thăm một trong những người đó. Họ sẽ làm ǵ đối với các thuyền nhân đây ?

      Cô được cho biết là các thuyền nhân sẽ được đưa hết sang một ḥn đảo khác, ở đó có một trại tỵ nạn. Trong vài ngày hay trong vài tuần lễ nữa, cái đó cũng c̣n tùy.

       Một sự chờ đợi dài bắt đầu. Hai người tỵ nạn đau nặng được chở đến Kuala Trengganu, cũng trên bờ biển nầy, ở đó có một bệnh viện. Cuộc sống h́nh như có chút ít nhân đạo.

       Cuối cùng, vào một ngày của tháng 4 năm 1979, người ta đến  cho họ lên một chiếc tàu để đưa họ đến trại tỵ nạn. Có nhiều anh chị em cay đắng nghĩ rằng họ chỉ thành công khi được chuyển từ một trại nầy sang một trại khác mà thôi. Nhưng đến chỗ nầy biết đâu sự tự do sẽ đến với ḿnh..

     Lúc leo lên tàu, cô Đinh nghe được một người cảnh sát vừa cười khẩy vừa ra lệnh cho thuyền trưởng, những chữ mà đối với cô là một kết luận ghê rợn:

     " Đi tới Bidong !"

 

***



Trở về trang đầu            Trang sau
1