CHUYỆN DÀI XÃ HỘI CHỦ NGHĨA

Thùy Dương N.K.

 

Vấn đề Y Tế

 

Kỳ trước chúng ta  đã có xét qua về tình trạng Giáo Dục ở Việt Nam trong những năm gần đây đã sa sút thế nào. Hôm nay chúng ta  lại phải mổ xẻ thêm về tình hình Y Tế xã hội chủ nghĩa của chế độ như hiện tại, từ dạo 30 tháng 4 1975……và tình trạng của đồng bào Việt Nam chúng ta khi lâm bệnh cần được "nhà thương nhiệt tình" lo lắng giúp đỡ ra sao.

Nói riêng về phương diện Y Tế, lẽ ra nhà thương phải là cơ sở căn bản phục vụ và chăm sóc sức khỏe cho đồng bào, nhưng thật ra tại Việt Nam xã hội chủ nghĩa ngày nay nhà thương là nơi đày đọa bệnh nhân, những người dân nghèo khó, đau khổ tột cùng khi phải tìm đến nhà thương một cách bất đắc dĩ. Vì đối với những người giàu có, triệu phú hay tỷ phú, đảng viên cấp cao hay bọn con ông cháu cha hoặc người ngoại quốc… thì đã có những cơ sở y tế  tư cùa người nước ngoài với nhiều bệnh viện tân tiến về mặt trang bị như ở Hà Nội hay Sài Gòn , do các bác sĩ Tây Phương điều hành và giám sát. Do vậy khi cho khách tham quan, các bệnh viện tư nhân hay ngoại quốc nầy được cộng sản dẫn đi xem như là những "bệnh viện làm cảnh", nên khách du lịch mấy ai được biết thảm cảnh thật sự của người dân nghèo khổ khi đến "nhà thương thí" của Nhà Nước xã hội chủ nghĩa là phải trả tiền ngay từ lúc bước chân vào cửa, rồi phải chen chúc chờ đợi để được trả tiền, để được đối xử như những kẻ ăn xin, hay cảnh bệnh nhân đã lên bàn mổ, nếu không có tiền để "mua" thuốc gây mê thì bệnh nhân phải cắn răng chịu đau, nếu không chịu nổi thì bước xuống đi về ! Đây là những trường hợp xảy ra hằng ngày ngay tại Sài Gòn chứ chẳng cần đi đâu xa mới thấy được . Chánh quyền biết, Bộ Y Tế biết, lãnh đạo bệnh viện biết… nhưng không nơi nào "dám" có biện pháp chận đứng tệ nạn nầy.   

 

THỦ TỤC "ĐẦU TIÊN" (tiền đâu?)

Trước hết tôi xin trích ra mấy "giòng hồi ký 1987" mà người bạn tôi đã ghi vội sau ngày ra khỏi trại tù Z.30 C ở Hàm Tân (Phan Thiết):

"Chiều hôm nay tôi vào Phú Lâm chơi với anh  V…, một người bạn tù, đại úy bác sĩ quân y…đã được thả trước đây vài năm và đã được "người ta" nhờ coi sóc một bệnh viện ở địa phương nầy. Ngoài 2 bác sĩ "cách mạng" và mấy cô y tá cũ và mới, cả bệnh viện chỉ có một mình anh thực sự là bác sĩ (một bác sĩ có bằng MD hẳn hòi và biết chẩn bịnh cho thuốc hẳn hòi). Anh V. cho tôi biết là hôm nay anh đến phiên trực đêm, và muốn tôi vào ngủ lại với anh chơi để hai đứa có thì giờ tâm tình. Thế là đương nhiên trên phòng ngủ của bác sĩ trực lại có thêm một thằng "ngụy" làm nhân chứng bất đắc dĩ của những màn thực tế xót xa trong một bệnh viện của cái gọi là "chế độ ưu việt  xã hội chủ nghĩa".

Gần 10 giờ đêm nghe ồn ào ở phòng nhận bệnh dưới lầu, anh bạn bác sĩ của tôi không kịp mặc áo blouse, vội chạy ngay xuống lầu với bộ đồ pijama đang mặc ngủ. Tôi cũng nhanh chân chạy theo xem việc gì đã xảy ra . Thì ra là một cô y tá đang mặc cả với một bà mà tôi đoán là thân nhân của một bệnh nhân:

"- Đó ! tôi nói với Bà là bệnh nầy cũng nặng đó, nhưng tính tiền mổ, tiền thuốc và tiền nằm ở đây ít nhất 3, 4 ngày cũng phải là 200 đồng (tiền mới). Nếu Bà liệu có đủ số tiền nầy thì chúng tôi mới nhận cho nhập viện ông được , còn nếu không có đủ thì chúng tôi không thể cho ông nhập viện được đâu."

Bà vợ năn nỉ quá vì không có đủ tiền, và cô y tá thì nhất định không thay đổi lập trường, tứclà phải có đủ tiền mới cho nhập viện, mặc dầu đó là trường hợp khẩn cấp .Lúc đó thì bác sĩ bạn tôi vừa xuống đến, anh bước đến xem bệnh nhân và ngay sau đó anh cho lệnh:"Đưa ông nầy vào phòng cấp cứu ". Cô y tá vừa mới mở miệng : "Thưa Bác sĩ ." thì anh nói luôn: "Đưa ngay vào phòng cấp cứu, tôi xuống ngay "và quay qua bà vợ bệnh nhân anh nói tiếp :" Bà đừng có lo, thiếu tiền bao nhiêu tôi trang trải cho không sao " Nói xong anh chạy ù lên gác choàng ngay áo blouse và chạy luôn vào phòng cấp cứu. Đến gần 1 giờ khuya anh mới trở lên, thấy tôi vẫn còn thức anh vừa bỏ blouse ra vừa nói: "Viêm ruột dư, tôi vừa mổ xong cho anh ta, còn kịp, không đến đỗi nào" lên giường xong anh nói tiếp:"Vậy đó anh ơi, không có tôi can thiệp là họ đuổi người ta về rồi đó, bọn nầy là y tá cách mạng đấy! cán bộ y tá của đảng đấy, không có lương tâm gì cả, phải có tiền mới chịu cứu mạng sống bệnh nhân!"        

 

Và đây là một trường hợp thương tâm khác: mẹ của anh Đ.L. Th. một anh bạn tù H.O. của chính tác giả, một sự thật 100% mà anh nói là hết sức đau lòng.  Chúng ta hãy nghe lời Anh kể:

- "Mẹ của tôi, 86 tuổi, mặc dầu bị cao máu và tiểu đường nhưng vẫn mạnh khỏe, minh mẫn , đang sống vui vẻ với con cháu tại Sài Gòn. Ngày 10 tháng 6/2006 vừa qua, bà bị mệt và hơi khó thở, được người nhà đưa vào bệnh viện. Qua hết thủ tục đầu tiên từ cổng vào đến phòng cấp cứu thì vừa đúng 11 giờ sáng. Y tá cho biết là chưa có bác sĩ , một vị chưa đến và một vị đi ăn cơm. Kế đó là một màn thương lượng về giá cả khi họ biết là Mẹ tôi có thân nhân ở Mỹ. Mẹ tôi vẫn phải nằm yên.. chờ… cho đến 1 giờ trưa (nghĩa là 2 tiếng đồng hồ rồi) mà bác sĩ vẫn chưa thấy có mặt. Mẹ tôi có vẻ quá mệt. Cô y tá tự động chích cho mẹ tôi một mũi thuốc (không biết thuốc gì ?) Vừa rút kim ra thì mẹ tôi trợn trừng mắt lên, run tay run chân và tắt thở ngay sau đó.

Kể ra thì Mẹ tôi chỉ có mệt mà nếu có bác sĩ ,và được chẩn mạch, chăm sóc kịp thời là mẹ tôi không đến nỗi phải chết một cách tức tưởi như vậy đâu. Như thế tôi có thể kết  luận như sau:

(1) - bác sĩ tránh mặt để y tá thương lượng về tiền bạc quá lâu mà không ngã ngũ.Thờì gian thưong lượng là 2 tiếng đồng hồ xem ra quá phí, hay quá dư để khám bịnh và cứu chữa kịp thời cho mẹ tôi  (nếu bệnh nặng). Cô y tá chích một mũi thuốc trong tinh thần vô lương tâm nghề nghiệp, thiếu tinh  thần trách nhiệm và  không ai biết đó là thuốc gì?    

(2) - hoặc mẹ tôi bị chích thuốc để "thanh toán", theo chỉ thị mật của Bộ Y Tế và theo  chủ trương của cộng sản là "loại bớt người quá già một cách hợp pháp và  êm thấm khi những người nầy vào bệnh viện xin cứu chữa".

 

Về hai điểm kết luận của anh bạn tôi, tôi xin nói rõ thêm một vài thực trạng y tế xã hội chủ nghĩa trong những năm gần đây tại các bệnh viện bên nhà như sau:

Điểm (1).- Chính những tờ báo cộng sản như Tuổi Trẻ và Lao Động thỉnh thoãng cũng đã có công khai phê phán những "chuyện khó tin nhưng có thật" trong các bệnh viện tại Việt Nam . Người dân quê nghèo khó đã không đủ ăn đủ mặc muốn cho thân nhân mình được chữa trị trong các nhà thương của Nhà Nước thì phải bán đồ đạc trong nhà, cầm cố hay vay mượn để có đủ phương tiện vào khám bệnh hay nhập viện. Khi gia đình đưa bệnh nhân vào đây, biết thủ tục "đầu tiên" (tiền đâu) thì phải mang theo tiền để hối lộ, rải đều từ ngoài cổng cho đến phòng khám bệnh mới hy vọng được làm thủ tục nhập viện. Giá biểu đã có sẳn, phải chung từ anh gác cổng, chị làm vệ sinh,cho đến anh phụ trách đẩy xe cho bệnh nhân và người phân phối chỗ nằm. Chưa hết, lại còn phải chịu giá cho cô y tá và ông bác sĩ trước khi khám, để được cấp toa mua thuốc hay để được nằm điều trị. Nào đã xong đâu, muốn được ưu đải, (nhất là những ai mà họ biết là có thân nhân ở nước ngoài) thì còn phải qua vài thủ tục cần thiết với nhân viên trực tiếp chữa trị cho bệnh nhân như truyền nước biển hay gây mê..v.v. tất cả đều phải trải qua như một cuộc mua bán vậy !.

 Điểm (2) Chính người viết cũng có một nghi vấn như anh bạn mình về chủ trương mật của các "đỉnh cao trí tuệ" ở Ba Đình. Họ sợ nạn nhân mãn chăng? Họ muốn trẻ trung hoá dân tộc chăng ? Họ muốn tiết kiệm thuốc trong giai đoạn khó tìm nguồn viện trợ chăng ? Chẳng có gì chánh thức hết, vì làm sao có trên giấy trắng mực đen một chủ trương man rợ, vô  nhân đạo , chưa bao giờ thấy  trên hành tinh nầy như thế bao giờ được? Nhưng người viết đã từng có nghe tận tai được chủ trương mật nầy qua tiết lộ của mấy người bạn có thân nhân làm việc trong bệnh viện. Chúng ta hãy nhìn thẳng vào bộ mặt thật của bọn cộng sản Việt Nam thì chắc chắn phải thấy rằng chẳng có chuyện gì mà bọn độc tài vô lương tâm nầy không dám làm hết, dù là công khai hay bí mật.! Huống chi "Giết người già ở bệnh viện" chỉ là một chuyện quá nhỏ trong cái chế độ xã hội chủ nghĩa nầy! Ngay cả Đức Giám Mục Nguyễn kim Điền bọn chúng cũng không tha thì sá gì những người già nua bệnh tật !

 

NGÂN HÀNG LẬU TRONG BỆNH VIỆN ?

Một tệ nạn nữa cần phải được nêu lên đây để cho cả thế giới cùng chiêm ngưỡng: Nhà thương trong cái xã hội xã hội chủ nghĩa hiện tại còn là nơi kinh tài trên nước mắt và máu của một bọn vô  lương sống phè phỡn trên sự đau khổ của đồng bào, dưới những cây dù của những người có thế lực trong bệnh viện: Ngân Hàng Lậu .

Ngân hàng nầy chuyên cho thân nhân bệnh nhân và cho cả bệnh nhân vay với "lãi suất thật là nhẹ" :1% một ngày !

Đây chúng ta hảy nghe lời tường thuật của báo Lao Động của cộng sản :

-"Một bệnh viện của Nhà Nước  tại quận 5 Sài Gòn (bệnh viện An Bình) đỡ đầu cho một bọn cho vay với tiền lời 1 % một ngày (hay là 30% 1 tháng). Nạn nhân chính là thân nhân của người bệnh, trong lúc ngặt nghèo thì phải cúi đầu chấp nhận với bất cứ giá nào để mong cứu sống được người thân. Ví dụ: vay 1 triệu đồng thì phải trả 10.000 $ / ngày (mười ngàn đồng /ngày) hay một tháng là 300.000 $ (ba trăm ngàn đồng), và trả cho đến ngày dứt nợ. Trường hợp con nợ trả sòng phẳng không bị gián đoạn ngày nào thì nợ cũng không dứt được trong vòng vài ba tháng mà còn phải kéo dài không biết cho đến lúc nào vì lời mẹ cứ đẻ lời con. Chúng ta thử tính xem: vay 1 triệu thì mỗi ngày phải trả 10.000 $, qua những ngày kế tiếp mỗi ngày cũng phải trả 10.000 $ và đó cũng chỉ là tiền lời mà thôi. Và số tiền vay 1 triệu cũng vẫn còn nguyên vẹn 1 triệu tiền vay ! Nếu bị gián đoạn không trả được tiền lời chỉ vài ngày thôi thì tiền nợ phải bị vọt lên đến vài triệu ! Như vậy thì con nợ vô phước kia sẽ trở thành con nợ suốt đời mà có khi thân nhân mình chết rồi mà vẫn chưa hết nợ !"

 

Báo chí đã nói rõ như vậy mà chánh quyền đã có mấy ai quan tâm ? Từ Trung ương đảng, đến chánh phủ, nhất là Bộ Y tế và đến chánh quyền địa phương vẫn bình chân như vại, chết sống mặc bây tiền thầy bỏ túi ! Dĩ nhiên những chuyện lộng hành vô nhân đạo nầy phải được bao che và chia chác của những cấp có đầy đủ thẩm quyền trong chánh quyền địa phương hay ít nhức trong  hàng ngũ viên chức cán bộ đảng trong bệnh viện.

Tình trạng đút lót, hối lộ, mua toa thuốc, mua chỗ nằm, cho vay nặng lời đã xảy ra hằng ngày, hằng giờ hằng phút trong hầu hết các bệnh viện trong thủ đô cũng như trong các thành phố lớn. Nhìn đó cũng đủ biết là ở các tỉnh, các quận xa xôi thì tình trạng còn thê thảm hơn nữa. Nhưng nghĩ cho cùng thành phần nhân viên cấp nhỏ quá nghèo, lương không đủ sống, không đủ nuôi gia đình thì bắt buộc họ phải kiếm ăn, ngửa tay xin hay đòi tiền hối lộ cũng không có gì lạ ! vì họ không có ngân sách để đục khoét, không thể ăn chận từng viên thuốc hay từng hột cơm của bệnh nhân như cấp quản lý hay bác sĩ trong bệnh viện được . … Ngay như các bác sĩ thiếu lương tâm nhà nghề cũng vậy thôi, tại nhà thương thì mặt mày quạo quọ, nạt nộ xem bệnh nhân như kẻ ăn xin, nhưng qua tìm hiểu lý lịch khi biết được con mồi thuộc thành phần có tiền hay có thân nhân ở nước ngoài thì ra mặt đon đả ngay rồi rỉ tai mời về phòng mạch riêng ở ngoài để được chữa trị chu đáo hơn…. quên hẳn lời tuyên thệ lúc ra trường là lấy lương tâm để phục vụ nhân loại , đồng bào……   

 

TÌNH TRẠNG TRANG THIẾT BỊ:

Thông thường, khi đánh giá về trình độ văn minh tiến bộ của một nước nào, người ta không nhất thiết phải nhìn vào các nhà cao tầng, các khách sạn sang trọng 4 hay 5 sao, các nhà hàng, tửu lầu khang trang rộng lớn hay các tụ diểm mua bán sang trọng, mà người ta chỉ căn cứ vào hai vấn đề chính là Giáo Dục và Y Tế Công Cộng, thì người ta sẽ biết ngay quốc gia đó có thực sự lo về đời sống của người dân hay không ?

Năm nay đã là năm 2007 rồi, dân tộc Việt Nam đã bước vào thế kỷ 21 gần 10 năm rồi, vậy chúng ta hãy xem  coi đảng cộng sản Việt Nam đã làm được gì về nhu cầu thiết yếu cho người dân Việt Nam trên phương diện sức khỏe (y tế công cộng), từ sau ngày lịch sử 30/4/1975, tức là sau 32 năm thống nhất đất nước và đạt được hòa bình (theo lối nói của người cộng sản) ???

Đây là nhận xét khách quan của một người dân Sài Gòn đã rời bỏ quê hương từ năm 1979 vừa về thăm nhà ở Miền Tây năm 2006:

" Hàng ngàn tỷ ngoại tệ được viện trợ hay vay mượn từ các nước ngoài hay ngân hàng quốc tế, tiền của việt kiều gởi về hàng năm, tiền bán nhà bán đất cho các công ty ngoại quốc, tiền đánh thuế vào dân nghèo….tnong bao nhiêu năm dài, tập đoàn lãnh đạo cộng sản Việt Nam chỉ lo đút túi riêng, xây cất nhà cửa, gây dựng tài sản riêng, xây cất khách sạn nhà hàng hay cơ sở du lịch theo tiêu chuẩn quốc tế để phục vụ khách người ngoài, xây dựng địa điểm ăn chơi du hí hay các động mãi dâm để phục vụ cho cán bộ đảng viên cấp cao và con ông cáu cha…mà thôi , tức là chỉ lo cho quyền lợi riêng tư cho cán bộ đảng viên các cấp của Đảng và Nhà Nước xã hội chủ nghĩa mà thôi.       

Trong lúc đó các cơ quan giáo dục và y tế cần thiết để phục vụ cho quảng đại quần chúng, từ thượng từng cho đến hạ từng cơ sở, các thiết bị căn bản… đều còn nguyên vẹn từ hơn 30 năm nay, không bao giờ chánh quyền để tâm dòm tới.".

Và đây là nhận xét của báo Tuổi Trẻ, cơ quan ngôn luận chánh thức của cộng sản , về kết quả một khảo sát  mới đây của Bộ Y Tế:

" Cho đến nay, chưa có một bệnh viện đa khoa nào thuộc cấp tỉnh bảo đảm được đủ chủng loại và số lượng thiết bị cần thiết hay phải có theo danh mục chuẩn"

Tờ báo nói rõ thêm:

- "Cuộc khảo sát cho thấy các thiết bị vừa thiếu, vừa lạc hậu. Trong 200 thiết bị dùng cho tuyến nầy, có 30 loại được coi như là thiết yếu. Phần lớn các bệnh viện chỉ có tối đa 30% trong số thiết bị thiết yếu còn xử dụng được .Nhiều loại chỉ đạt được 15 %.

Những loại còn thiếu trầm trọng là máy móc cần thiết cho chẩn đoán, cấp cứu và điều trị. Chẳng hạn như thiết bị nội soi là một trong những kỹ thuật căn bản của tuyến tỉnh nhưng chỉ có ở 40% bệnh viện, mà nếu có thi hoặc không đủ bộ, hoặc đã hư hỏng. Khoảng 75% bệnh viện tỉnh chưa có máy CT-Scanner.

Có bệnh viện 500 giường bệnh nhưng chỉ có 2 hay 3 máy thở còn hoạt động được . Bàn mổ, đèn mổ hầu hết đã quá hạn xử dụng, hệ thống oxy cho phòng mổ không đạt yêu cầu.

Theo thống kê của Bộ Y Tế thì 40% thiết bị dùng cho bệnh viện tỉnh được xử dụng từ hơn 30 năm nay, hoặc đã hết tuổi xử dụng được."     

 

Như vậy thì chính Bộ Y Tế cũng đã xác nhận là hầu hết các bệnh viện ở Việt Nam đều thiếu trang bị y tế trầm trọng mà nếu có thì cũng đã quá lạc hậu.

- Phải chăng Bộ Y Tế không có ngân sách dự trù mua sắm trang thiết bị cho các bệnh viện ??  

- Phải chăng dụng cụ trang thiết bị Y Tế quá mắc nên Việt Nam ta mua không nổi ?

- Phải chăng Bộ Y Tế không có giải pháp sau các đợt thanh tra khảo sát của Bộ về trang thiết bị để nâng cao khả năng kỹ thuật chuyên môn của ngành Y Tế công cộng ?

 

Xét cho cùng giá mua một cái máy Scanner, hoặc một cái máy thở oxy, một chiếc đèn mổ hay một cái bàn mổ cho bệnh viện cũng đâu có là bao ? Chỉ suýt soát tiền mà các cán bộ đảng viên cấp cao vứt ra trong một đêm say sưa trác táng ! Chúng ta thử hình dung xem trong một bệnh viện 500 giường mà chỉ có 2 máy thở oxy, nếu rủi mà có 2 bệnh nhân là cán bộ đảng viên của đảng hay của Nhà Nước thì các bệnh nhân thường dân lấy đâu ra nữa mà thở ? ( nói là 500 giường chớ thường xuyên vẫn đến 1000 bệnh nhân !). Còn bệnh viện mà thiếu bàn mổ và đèn mổ thì bác sĩ sẽ mổ bệnh nhân ở đâu ? Không lẽ ở dưới đất ? và mổ mò ư ? Trong lúc đó từ một anh đảng viên cóc cắn cho đến các tay cán bộ gộc… đều trang bị rất đầy đủ mọi phương tiện phục vụ đời sống cho mình và cho gia đình mình, nào là máy lạnh, máy giặt, truyền hình, nhà cao cửa rộng, xe đời mới v.v.. không thiếu thứ chi hết. Tiền ở đâu ra ? từ lúc họ chỉ có vỏn vẹn một chiếc quần cụt từ sau ngày  30/4/1975 ?

 

TẠM KẾT

Bệnh viện là nơi thể hiện tình thương, nhưng than ôi, tại nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa ngày nay đã không còn tình người nữa cho nên Bệnh viện giờ dây chỉ là một chỗ để thiên hạ cắt cổ , rút ruột người dân nghèo, bòn rút ngân sách viện trợ, trộm cắp thuốc men của bệnh nhân mà thôi……

Nếu cái chế độ khát máu khát tiền nầy cứ mãi còn tồn tại thì có lẽ người dân Việt Nam chẳng  còn ai gọi bệnh viện là "Nhà Thương" nữa, mà phải gọi là "Nhà Ghét" mới đúng nghĩa của nó !!!!

 

                                                                                      Oregon, mùa hè 2007

                                                                                          Thùy Dương N.K.


   Trở về trang đầu

1