Chuyện dài xã hội chủ nghĩa

CHUYỆN NGƯỜI CÔNG CHỨC CỦA CHẾ ĐỘ

Hiện nay trong hệ thống cơ quan Nhà nước đã và đang tồn tại nhiều “căn bệnh nan y”. Nhưng trước hết cần phải nói lý do là đảng viên hay không đảng viên, người công chức nào cũng không biết họ là "đày tớ" hay là "ông chủ" của người dân nữa ??

Hôm thứ bảy 18 tháng Mười Một, 2006, một chuyên viên về các vấn đề Việt Nam nổi tiếng hàng đầu thế giới nói rằng muốn có dân chủ, nhân quyền cũng như phát triển kinh tế bền vững ở Việt Nam, cần phải thay cái đảng đang nắm giữ quyền lực là đảng cộng sản Việt Nam , một cái đảng đã  bác bỏ sự phân chia quyền lực (giữa ba ngành hành pháp, lập pháp và tư pháp) là điều vô cùng phản dân chủ. Một nhóm nhỏ lãnh tụ không được dân chúng bầu lên bao giờ, lại nắm giữ hết tất cả ba ngành hành pháp, lập pháp và tư pháp, lẽ ra phải hoạt động độc lập nhưng trái lại cả 3 ngành nầy chỉ hành động theo chỉ thị của lãnh đạo đảng, và chỉ theo đúng lệnh đảng mà thôi. Vậy nếu muốn có tự do dân chủ thật sự tại Việt Nam, đảng Cộng Sản Việt Nam phải từ bỏ độc quyền thống trị, một quyền mà họ vẫn cố bám chặt và cho đến nay chưa thấy có một dấu hiệu nào cho thấy là họ muốn từ bỏ chánh quyền. Đã vậy công chức các cấp của mọi cơ quan Nhà Nước từ trung ương đến địa phương xã ấp đều tự coi mình là chủ nhân ông chớ không có lúc nào thấy mình là đầy tớ của người dân bao giờ như các tay chân của già Hồ đã và đang oang oang "nói phét" đâu ? Nhìn về đối tượng công chức đang đóng vai trò "ông chủ" trong thể chế hiện nay của Việt Nam, thực là thất vọng và hoang mang tột độ. Có thể khẳng định nguyên nhân tạo nên căn bệnh trầm kha khiến đất nước đang ngoi ngóp trong ao tù chậm phát triển là từ đám "chủ nhân ông" nầy !Họ thực sự là những đứa trẻ được đảng nuông chiều , thiếu giáo dục, và hầu hết đều không có một khả năng nào hết (đừng nói chi tới khả năng chuyên môn), nhưng họ rất giỏi trong những trò hư đốn. Thử nhìn lướt qua các nhật báo cũng nhặt ra vô số thói hư tật xấu của đội ngũ công chức hiện nay!! khiến cho con đường phát triển đất nước ngày càng mịt mù xa tít. Thậm chí đã có nhiều chuyên viên ngoại quốc đã phải kêu lên là với đội ngũ cầm quyền và công chức như thế, Việt Nam phải cần đến 98 năm nữa mới theo kịp đà tiến bộ của thế giới …  !

Một vài căn bệnh nan y phải chữa trị tận gốc !

Bệnh trầm kha: tham nhũng !

Trong cuộc họp quốc hội ngày 30 Tháng Mười, 2006, một số đại biểu kêu ầm lên rằng "hầu hết các cán bộ công chức đảng viên đều tham nhũng , và họ chỉ bị xử lý nội bộ mà thôi !”, Các ông "đảng biểu" nầy có nói lên căn bệnh tham nhũng thật đấy, nhưng cũng chỉ theo lệnh của lãnh đạo đảng "nói to lên" cho có nóí, và chỉ cho có nói mà thôi !!! Họ có bao giờ nêu lên biện pháp chống tham nhũng hay chỉ rõ mặt từng tên tham nhũng chưa? Chưa bao giờ có chuyện đó! Vậy kêu ầm lên để làm gì ? Cứ "im cái mồm" đi cho đúng thân phận một "đảng biểu" cho được việc !  

Muốn chống tham nhũng hữu hiệu, phải có các cơ quan độc lập với Ðảng để điều tra, truy tố, và trừng trị, một điều hoàn toàn không có và không bao giờ có tại Việt Nam xã hội chủ nghĩa hiện nay. Ðã vậy, guồng máy thông tin tuyên truyền lại cũng nằm hoàn toàn trong sự kiểm soát và điều động của đảng Cộng Sản Việt Nam. Tin tức chống tham nhũng hay bất cứ vấn đề gì cũng đều phải loan truyền “có liều lượng” theo sự chỉ huy từ trên cao. Nếu không thì mất chén cơm ngay vì vi phạm vào "an ninh quốc gia" ! .

Cách duy nhất hữu hiệu để chống tham nhũng tràn lan là chánh phủ phải thành lập các cơ quan độc lập không nằm dưới sự chỉ đạo của đảng và cả của Nhà Nước mới có thể tiến hành một cách vô tư các cuộc điều tra, và rồi phải chuyển ngay sang cho Tư Pháp để truy tố và kết án các viên chức tham nhũng bất kể là ai và ở cấp  nào. Báo chí cũng cần phải được tự do để đóng vai trò thông tin và mạnh dạng nêu lên từng tên, từng trường hợp tham nhũng mà không thiên vị một ai và không sợ bị đảng trù dập hay bị trả thù. Khổ nỗi là còn phải dẹp bỏ hệ "thống ô dù" chằng chịt thì mới  được , nếu không thì sẽ có chuyện "bức mây động rừng" ngay ! Do vậy mà chả một ai dám mạnh tay đánh bọn tham nhũng hết, dù chỉ là bọn "tép riu" !!

Ngày 6 tháng mười một, 2006, tổ chức Minh Bạch Thế Giới (Transparency International) đã xếp hạng Việt Nam thứ 111 trên tổng số 163 nước được tổ chức này khảo cứu về tham nhũng. . Nói hoài… khổ quá, …nói mãi cũng thế thôi !! Nhiều công chức xem việc lên chức là công cụ để làm giàu vì tình trạng tham nhũng và hối lộ vẫn tràn lan. Và như báo chí đã đưa tin, những người tham nhũng nhận hối lộ toàn là quan chức cao cấp. thử hỏi mấy ông lớn xem có ông nào nghèo không? Chỉ có công chức đúng nghĩa của nó và vì công việc mà không có vây cánh, không có ô dù thì mới nghèo.

Bệnh dốt kỹ thuật! "Sếp" sợ nhân viên giỏi hơn mình.

Vietnam Airlines bị một công ty của Ý đưa ra tòa , thua kiện phải đền mấy triệu đô la. Hồ sơ đền mấy triệu đô nầy hoàn toàn bị ém nhẹm ! Bị người ta thưa mà không chịu ra hầu tòa, đến khi bản án ra rồi, ngân khoản bên Pháp bị phong tỏa, báo chí trong nước mới viết vài hàng nhưng sau đó lại im lặng một cách vô cùng kỳ lạ. Tại sao ? - Xin thưa là do lệnh đảng không ai được phép bươi móc ra nữa ! Vậy năm 2007 nầy Việt Nam vào được WTO rồi, thì với trình độ công chức dốt đặc về kỹ thuật như nhóm Việt Nam Airlines hiện nay thì các sự sai lầm như trong các vụ kiện tụng quốc tế nói trên  sẽ còn dài dài hay sao đây ???. .

Lại xin nói rõ thêm một sự việc lạ lùng nữa là Vietnam Airlines đã nhập nhằng trong kế hoạch mua 4 máy bay Boeing 777, mà cấp cao hơn không biết là họ mua phi cơ mà động cơ chỉ có khả năng hoạt động tầm trung thay vì phải hoạt động được tầm xa. Bây giờ vỡ lẽ ra là ngân sách của quốc gia đã tốn kém hơn hàng chục triệu đô la rồi!!!, vì mua phải "Boeing 777 tầm trung" nên không thể xử dụng được. Do vậy phải đi thuê mướn "Boeing 777 tầm xa" với một giao kèo quá đắt (vì càng mướn lâu càng đắt, thế mới lạ lùng). Bỏ tiền ra mua phi cơ Boeing 777 tầm trung rồi, mà không bay được tầm xa, thì nhân vật nào đi mua và cơ quan cấp cao nào chấp thuận cho Việt Nam Airlines ký hợp đồng xuất hàng chục triệu đô la mua một cách tệ hại như thế ? Vác tiền và cho một số người bỏ công đi mua một số máy bay không thích hợp như thế thì vì trình độ kỹ thuật yếu kém hay vì muốn cho đám COCC (con ông cháu cha) đi du lịch chơi, hay vì ham ăn món tiền huê hồng từ người bán, hay vì muốn bỏ túi số đô la chênh lệch khai gian? Tất cả đều bị ém nhẹm theo chỉ thị của đảng !!! Thế thì còn 100 năm nữa (98 năm còn quá ít !) dân tộc ta mới có thể khá hơn năm 1975 được !!!!

Một chuyện nữa, có đủ bằng cớ mới nhất cho thấy là Ngài Giám Dốc Vietnam Airlines, đã  ký giấy tài trợ cho rất nhiều COCC du học, mặc dù không đủ tiêu chuẩn học vấn, điều này chứng tỏ ông giám đốc hãng hàng không hoặc với một kiến thức chuyên môn sơ đẳng đã bị đàn em, đàn anh nắm thóp, hoặc ông ta đã qua mặt các cấp cao hơn để chi tiền bừa bãi, mong tạo vây cánh cho mình.

Cụ thể hơn xin xem  ở đây một nhận xét thật thà của một công chức (xin dấu tên) để thấy rõ thêm một vài nhược điểm của các "ông công chức" của chế độ :

"Tôi cũng đang làm việc tại một cơ quan nhà nước và thật sự đúng như bạn nào đó đã nói, nhân viên giỏi hơn sếp. Tôi là người đã được đào tạo ở nước ngoài về và thật sự là không thể làm việc trong môi trường của cơ quan nhà nước được. Khi hỏi ông trưởng phòng cũ tại sao không đi học để nâng cao hiểu biết, để quản lý có hiệu quả hơn thì ông nói là "đi học để bị mất ghế à!" Và điều này tôi thấy không phải là hiếm. Với những người không có năng lực mà lãnh đạo thì thử hỏi Việt Nam bao giờ mới khá nổi? Còn một bệnh nữa tôi xin nói thêm là bệnh trịch thượng, kẻ cả, làm như trưởng phó phòng của một cơ quan nhà nước là giỏi lắm hay sao mà nói chuyện với khách hàng thì quát tháo và không tôn trọng. Với những người mà kỹ năng giao tiếp tối thiểu còn không có thì thử hỏi sẽ làm được những gì? Còn một căn bệnh nữa mà tôi chưa dám nói tới đó là bệnh sợ cấp dưới giỏi hơn mình. Cơ quan tôi có một ông tiến sỹ I T(i tờ rít). Ông được phụ trách mảng tin học của công ty. Từ ngày ông về mọi vấn đề liên quan đến tin học ông đều cho dùng một hệ chương trình là foxpro for dos. Khi cán bộ công nhân viên sử dụng những công cụ office khác để quản lý cho công việc thuận tiện thì ông cho là chống đối ông, thật quá nực cười khi một chương trình làm ra không ai xài được thì bắt phải dùng còn những chương trình ứng dụng tiện lợi thì không được dùng và người làm ra mà "dám xài" thì có khả năng bị kỷ lụât nữa. Thế là mọi cố gắng để đưa công ty tiến lên XHCN bị ngay mấy ông Đảng viên cản đường. Mấy chàng kỹ sư đưa công nghệ vào ứng dụng thì bị ông đì cho đến phải bỏ công ty mà đi. Sau đó ông lên được chức vụ phó tổng gì đó và bây giờ mới nghe dưới sự lãnh đạo của ông ấy công ty đã bị phá sản. Nói câu chuyện đó để cho thấy dù công chức có phấn đấu, có nhiệt huyết bao nhiêu mà cái đầu của lãnh đạo quá ngắn thì cũng chẳng thể nào thay đổi được."

Bệnh sợ biết nhiều

Xuất phát từ thực tế do hoàn cảnh chiến tranh, cán bộ lãnh đạo không được đào tạo một cách chính quy nên việc tiếp cận với các phương tiện khoa học kỹ thuật, đặc biệt là tin học rất là hạn chế. Từ đó sinh ra quan điểm: Lãnh đạo là không cần biết nhiều, mọi việc đã có cấp dưới làm thay, trình ký. Việc “chuyên môn hóa” hay biết làm nhiều việc sẽ cột chặt người công chức đó vào một vị trí nào đó, không “lên” được. Cá nhân tôi được chứng kiến nhiều công chức có bằng cấp vi tính hẳn hoi làm việc rất “thủ công”: thực hiện nghiệp vụ quản lý bằng hàng núi hồ sơ, giấy tờ, soạn thảo văn bản bằng cách viết tay, sau đó đưa cho nhân viên vi tính đánh máy, in ra, sửa chữa, in lại, trình lãnh đạo duyệt (đương nhiên lãnh đạo sẽ có sửa chữa), in lại và phát hành; trải qua nhiều công đoạn lôi thôi và nhiêu khê, mất nhiều thời gian và hao tốn giấy mực. Hỏi tại sao không soạn thảo trực tiếp trên máy, tôi được câu trả lời “té ngửa”: “Làm vậy cho giống lãnh đạo”.

Bệnh lý lịch và  bè phái

Tuy không nói ra một cách công khai, việc xét tuyển, bổ nhiệm vào một chức vụ nào đó không phải chỉ đơn giản căn cứ vào năng lực công tác mà còn xoay qua lật lại xem có đúng “ lý lịch” hay không, đương nhiên, việc ưu tiên cho “con anh Bảy” hay “cháu chị Ba” luôn được đặt lên hàng đầu. Công chức không có người “đỡ đầu” đừng mơ tưởng tới một vị trí cao hơn cái ghế công chức đơn thuần đang ngồi.

Thực tế cho thấy, việc xét tuyển, bổ nhiệm cán bộ lâu nay, bên cạnh những mặt tốt, vẫn còn một số hư đốn. Cụ thể là tình trạng bí mật tìm kiếm người tin cậy (mà cộng sản  gọi là quy hoạch và xây dựng cán bộ) nhằm phục vụ cho những ý định bất chính của một cá nhân hay một nhóm nhỏ cá nhân nào đó. Số người này họ cũng tiến hành "xây dựng quy hoạch cán bộ" khá công phu. Nhưng thực chất, đó chỉ là quá trình tìm kiếm, lựa chọn những người thật "ăn cánh" với mình để bố trí nắm giữ các cương vị chủ chốt trong hệ thống tổ chức bộ máy mà họ đang điều hành. Thực chất, đó không phải là xây dựng một ê kíp để phục vụ cho công ty hay cho cơ quan Nhà Nước với đúng nghĩa chân chính của từ này, mà là một sự tạo dựng một cánh hậu để bảo vệ nhau, cùng nhau thực hiện những mưu đồ bất chính, xấu xa mà thôi. Do đó đương nhiên là họ phải hết sức bí mật, không dám công khai và thường gây ra những hệ quả xấu. Đó là tình trạng cán bộ không đủ tiêu chuẩn cả về phẩm chất lẫn năng lực, không đồng bộ, không phù hp với yêu cầu của nhiệm vụ chính trị, nhiệm vụ của cơ quan, gây mất đoàn kết nội bộ, làm cho quần chúng không còn tin vào đội ngũ cán bộ lãnh đạo, quản lý nữa, nhưng họ bất chấp miển là phục vụ cho quyền lợi nhất thời của cá nhơn họ mà thôi.

Bệnh địa phương cục bộ

Thực tế cho thấy, đã và đang có tình trạng “Một người làm quan cả họ được nhờ”. Thiên hạ nhấp nhổm trong thời gian Đại hội Đảng các cấp diễn ra để đoán già đoán non “cánh” nào “lên”, “cánh” nào “xuống”.

Hễ ông A quê quán làng B đắc cử thì y như là sau đó những cán bộ quê làng B đều được bổ nhiệm vào bộ máy giúp việc ông A. Đại hội kỳ sau, ông C quê quán làng D đắc cử thì những cán bộ làng D được “ưu tiên” “làm tham mưu” cho ông C. Cán bộ địa phương khác khó mà chen chân vào được.

Công chức được xem là thành phần trí thức trong xã hội, đối với giới trí thức điều quan trọng không phải là tiền, là quyền, mà là một môi trường làm việc phù hợp có thể phát huy năng lực của mình và họ đòi hỏi rất cao sự công bằng. Môi trường làm việc luôn bất bình đẳng và triệt tiêu động lực phấn đấu nếu không có “liều thuốc đặc trị” dứt bỏ những “căn bệnh” trầm kha nói trên.

Nếu đơn giản giải quyết bài toán “động lực phấn đấu” của công chức bằng biện pháp thưởng, phạt, sa thải thì công chức cũng chỉ làm việc ở trên mức không bị sa thải nhưng chẳng thèm phấn đấu thêm. Và hình ảnh công chức Nhà nước vẫn luôn luôn ù lì hay chạy theo sau tốc độ phát triển mà thôi.

Làm thế nào để cải thiện hình ảnh công chức trong mắt người dân? Xin mượn lời của ông Đoàn Duy Thành - Chủ tịch Hội Khoa học phát triển nguồn nhân lực, nhân tài Việt Nam để kết luận rằng: “Không để những người không phải là nhân tài, mà cứ được cất nhắc lãnh đạo nhân tài, sinh ra nạn chạy chức, chạy quyền, khiến cho nhân tài bị ém lại, làm cho nguyên khí quốc gia tù mù như ánh đèn dầu hoả; mà phải làm cho nhân tài toả sáng như ánh đèn compact, vừa sáng trong, vừa tiết kiệm được”.

Bệnh “bánh ít đi bánh qui lại”

Đó là tình trạng “gởi gấm” giữa các quan chức với nhau. Ông A nhận vào cơ quan mình con cháu của ông B thì ông B cũng phải nhận lại con cháu của  ông A. Hoặc là cùng nhau “gởi” xoay vòng, quanh đi quẩn lại, cơ quan nào cũng có công chức học hành lôm côm, làm việc không có chất lượng, yếu kém năng lực nhưng lại là diện 5 C (con cháu các ccả) nên không thể bỏ đi đâu được hết.

Ví dụ rõ nhất của bệnh này là vụ án tiêu cực ở Bộ Thương mại, vụ PMU18, đùng một cái “cháy nhà” bàn dân thiên hạ mới biết hóa ra một số “cán bộ cấp Bộ” toàn là diện 5 C, dốt nát học hành chả đi đến đâu, dở dang được “các cụ” ấn vào.

APEC- Từ Hà Nội đến Sài Gòn 

 

Trong nhiệm vụ đăng cai cho hội nghị APEC năm nay, Hà Nội đã đặt nặng biện pháp  bịt miệng 80 triệu người dân trong nước hơn là ngăn chặn những đe dọa khủng bố từ bên ngoài làm nổi bật lên mối âu lo khác thường của Ban Tổ chức.

Bên ngoài, lãnh đạo Việt Nam đã tỏ ra lịch sự, tốt bụng, cởi mở, hết lòng với bạn bè năm châu bốn biển và giới truyền thông quốc tế đến Việt Nam , nhưng bên trong, lấy lý do đảm bảo an ninh APEC, cộng sản đã hành xử một cách man rợ với đồng bào của mình, cụ thể là những người dân mất đất mất nhà đang khiếu kiện và đặc biệt đối với những người đang đấu tranh cho dân chủ nhân quyền trong nước ...

Từ nhiều tháng trước (tiền hội nghị, khi các phái đoàn chưa đến) thì công an đủ màu sắc (đen, vàng. xanh, chìm) hợp đồng tung ra các cuộc hành quân nhằm "giải quyết lề đường" cho sạch sẽ. Họ bắt hết các nhóm dân đang kêu oan, khiếu kiện, ném về quê quán hay vào nhà lao đặc biệt đau đó bên Đông Anh, chung với tất cả các trẻ bụi đời, bắt hết những người không nhà, ném ra ngoại ô…. Nỗ lực nầy được tiếp tục và có chiều hướng gia tăng khi bước qua thời gian hội nghị đang tiến hành, nhằm truy lùng những người có ý định phản đối hay chống báng chế độ trước thế giới, đặc biệt các nhóm tôn giáo đang rục rịch biểu tình vào sáng chúa nhật 19/11 trước văn phòng 2 chánh phủ  trên đường Lê Duẫn, Sài Gòn . Ngoài ra một số lượng lớn công an đủ loại chìm nổi, đủ loại cấp bậc cũng được huy động để canh giữ các nhà của những người hoạt động Dân Chủ, những người dám đứng lên vạch trần sự thật đằng sau bức tranh  mà chế độ đang ra sức tô vẽ theo kiểu trình diễn cho các phái đoàn quốc tế. Cuộc bố trí canh giữ nầy được chia ra nhiều từng, thành nhiều vòng đai, mà vòng đai nằm sát nhà người bị canh là bỉ ổi nhất, vì sát nhà người bị canh chừng vài mét mà có khi lại còn trắng trợn mang ổ khóa đến khóa luôn cửa cổng, cửa nhà để lãnh đạo đảng được an tâm, như trường hợp nhà của bác sĩ Phạm hồng Sơn và luật sư Lê thị Công Nhân. Các vòng đai khác thì ở các đuờng hay ngỏ dẫn vào các nhà bị canh và có dựng bảng viết bằng ngoại ngữ "cấm chụp hình", hay "khu vực cấm", "cấm qua lại" v.v..

Nhưng buồn thay cho chế độ, những biện pháp nói trên lại có kết quả ngược lại. Vì những chuyện lạ nầy đã thu hút sự quan tâm đặc biệt của giới truyền thông quốc tế. Nhiều phóng viên ngoại quốc đã bất chấp mọi biện pháp ngặt nghèo nói trên, luồn lách tìm đủ mọi cách để liên lạc, phỏng vấn và tường thuật nỗ lực đấu tranh về Dân Chủ, Nhân Quyền và Tôn Giáo ở Việt Nam. Và ngược lại các nhà đấu tranh cũng đã dũng cảm tìm cơ hội tiếp xúc với ký giả ngoại quốc để công khai trả lời về tình trạng Dân Chủ, Nhân Quyền và Tôn Giáo đang bị chà đạp ở Việt Nam . Đáng kể nhất là họ đã tổ chức một cuộc họp báo ngay tại Sài Gòn với các phóng viên ngoại quốc. Như vậy là coi như nổ lực của chế độ đã hoàn toàn thất bại !!!!

Xét cho cùng thì cộng sản có vùng vẫy gì thì cũng không thể chạy khỏi số Trời được đâu. Chu kỳ Ất Dậu đã đến lâu rồi. Ta cứ nhìn sang Châu Âu thì sẽ thấy, Liên Xô đã từng là một trong 5 cường quốc hàng đầu của thế giới sau đệ nhị thế chiến mà cũng là quốc gia cộng sản đàn anh, lớn mạnh nhất trong thế giới cộng sản đệ tam trên quả đất nầy. Nhưng đến chu kỳ phải tan rã là cũng không thể chạy thoát được , phải chịu rũ bỏ chủ nghĩa cộng sản đê tam một cách tức tưởi và tượng hình của các lãnh tụ nổi tiếng ác ôn một thời  cũng bị nhân dân Nga giựt sập xuống hết có chừa tượng nào đâu ? Chà đạp và giết hại nhân dân bao nhiêu thì chắc chắn sẽ bị nhân dân chà đạp và giết hại lại bấy nhiêu thôi, Nhân nào thì Quả nấy, gây nhân thì phải lãnh quả đó là quy luật tự nhiên của Trời Đất mà thôi !!!  Ta hãy cứ bình tĩnh mà chờ xem hồi kết cuộc!!!

                                           Tiểu bang Oregon mùa đông 2006
                                                  Thùy Dương N.K.


   Trở về trang đầu

1