CHUYỆN DÀI XÃ HỘI CHỦ NGHĨA

 

LẠI  PHẢI NÓI THÊM VỀ "DỊCH CƯỚP ĐẤT " CỦA DÂN LÀNH !

 

Đã tự nhủ là không nói thêm về dịch giành đất cướp nhà của dân lành nữa, nhưng không nói không được .

Phát xuất từ quan điểm của bạo quyền xã hội chủ nghĩa "Đất đai là tài sản của quốc gia ,của Nhà Nước chớ không phải của riêng ai"  nên cán bộ đảng viên vốn là bần cố nông, hễ thấy chỗ nào phì nhiêu béo bở, hay thuận tiện cho họ làm ăn là họ tìm đủ cách để chiếm đoạt cho bằng được thì thôi,, cho nên từ sau ngày 30/4/1975 mới có thêm một giai cấp mới ở Việt Nam , đó là giai cấp "tư sản đỏ".

Người dân bị cướp nhà cướp đất không con tin gì vào những lời hứa nhăng hứa cuội của các cấp chánh quyền nữa. Theo bản tin của STBN gần đây nhất thì trong một buổi họp tại tỉnh An Giang, gồm đủ mặt các cấp đại diện cơ quan trung ương và các tỉnh địa phương với một số người dân có đất đai, tài sản bị tịch thu, Chánh quyền đã khẳng định rằng Nhà Nước sẽ giải quyết dứt điểm các vụ khiếu kiện, oan khiên trong năm nay.

Tuy nhiên, nhiều người dân đang trong hoàn cảnh nghiệt ngã có tài sản bị cán bộ địa phương cướp giựt công khai dưới hình thức tịch biên, đang bị bị ức hiếp, xua đuổi, tước đoạt quyền sống, lại tỏ ra không tin tưởng vào những lời hứa đó của giới chức cầm quyền, dù đó thật sự là quan chức thuộc Trung Ương !. Họ nhất thiết "không muốn nghe những gì chánh quyền nói mà muốn thấy những gì chánh quyền làm" Vì họ đã quá kinh nghiệm từ lâu là "thời gian nghiên kíu" của con người xã hội chủ nghĩa phải được tính từ đơn vị "năm" hay "thập niên" là thường !!!

Trả lời phỏng vấn của các đài phát thanh quốc tế, một người dân ở Rạch Giá là ông Ngô Kim Úa , đã thuật lại đầy đủ chi tiết trường hợp mà ông cho là bị cán bộ đàn áp, chiếm đoạt vô lý tài sản, đất đai của gia đình ông. Ông kể lại rằng miếng đất của ông bị cán bộ Kiên Giang chiếm đoạt để bán lại cho một ngân hàng, xây dựng văn phòng. Ông trưng bảng ghi rõ đây là đất đang còn tranh chấp không thể khởi công xây cơ sở thương mại được. Công an đến tận nơi, yêu cầu ông tháo bảng đó ngay. Chỉ 15 phút sau, họ trở lại bắt vợ chồng ông giải về cơ quan. Sau đó ông Úa đã được mời đến văn phòng Ủy Ban nhân dân tỉnh để trình này nỗi oan ức của mình. Và trong cuộc gặp gỡ với chủ tịch UBND Tỉnh, vị này cho hay là hồ sơ khiếu kiện đất đai của ông đã chuyển về Bộ xây dựng ở trung ương để giải quyết. Ngoài ra một cán bộ khác còn bắt vợ chồng ông phải đi cải tạo công thương nghiệp, dù ông đã hiến cây xăng cho nhà nước từ năm 1975 và không còn hành nghề thương mại nữa. Ông Úa nhắc lại tình trạng sứ quân thời phong kiến và nói tại Việt Nam hiện giờ mỗi tỉnh đều có một ông vua, như vậy là có tất cả 64 ông vua, điều hành việc công theo quy luật riêng của họ.

Ông cũng còn cho biết thêm về đời sống của gia dình ông cũng như của dân chúng Miền Tây như sau:

Về hoàn cảnh sống của gia đình ông hiện nay, ông Úa cho biết là gia đình ông gặp rất nhiều khó khăn, các anh em của ông không còn nhà cửa nên phải đi ăn nhờ ở đậu nơi khác. Ông mong mỏi nhà nước trao trả tài sản cho gia đình ông và thân quyến của ông để  họ có được đời sống dễ thở hơn. Con cái ông bị xử phạt hành chánh, phải nộp số tiền khổng lồ, nhưng cứ im tiếng vì lấy tiền đâu mà đóng. Ông biết rõ sở dĩ đất đai của ông bị tịch thu vì có sự nhúng tay của bà vợ chủ tịch UBND tỉnh.

Được hỏi là ông có đặt kỳ vọng gì vào sự giải quyết thỏa đáng những bất công đối với gia đình ông, trong thời gian tới hay không, thì ông Úa nói rằng;

' Tôi không hy vọng gì cả, nhà nước luôn giải thích với người dân rằng "tài sản là của quốc gia, chứ không của riêng ai". Về điểm nầy tôi đáp thẳng thừng lại rằng dân tình phải đổ mồ hôi, nước mắt mới biến sinh lầy, ao hồ, rừng rậm thành đất đai màu mỡ, chứ không phải tự nhiên mà Saigon từ một vũng trâu nằm, mà nay thành hòn ngọc Viễn Đông được. Những tài sản mà tôi đã hiến cho nhà nước tôi không bao giờ thắc mắc, nhưng nhất quyết không chấp nhận hành động cậy vào bạo quyền để chiếm đoạt thêm của cải, đất đai của dân chúng Người có quyền chức thì muốn nói sao cũng được, dân thấp cổ, bé miệng thì đành chịu thua, có vậy thôi."

 Báo chí có nói là nhà nước hứa sẽ giải quyết dứt điểm những khiếu kiện đất đai, tài sản nội trong năm nay, ông Ngô Kim Úa cho rằng rất khó thực hiện chuyện đó, vì cấp địa phương thường giải thích là đã trình về trung ương xin ý kiến, nhưng họ có gì để chứng minh cụ thể đâu, ai mà biết được sự thật ra sao? Trong cuộc tiếp xúc với chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân tỉnh, ông xin một bản sao của phiếu chuyển hồ sơ về bộ xây dựng, nhưng bị từ chối thẳng thừng ngay !!!.

 

SỐNG VỚI RÁC  ! SỐNG VỚI NGƯỜI CHẾT !

Hơn 72 gia đình với hơn 810 con người thuộc khu phố Quang Trung thuộc phường Vĩnh Quang thành phố Rạch Giá đã và đang sống chung với rác cùng mồ mả hơn hai mươi năm qua trong một môi trường bị ô nhiễm trầm trọng, thế nhưng các cơ quan chức năng tại địa phương vẫn thờ ơ!

Phải tận mắt  nhìn thấy cảnh tượng những đứa trẻ đang bươi móc rác để tranh nhau lượm từng bọc nilông một trên những đống cao ngùn ngụn ; phải thấy được những "ngôi nhà" lá, những căn chòi che tạm nằm san sát nhau theo triền núi rác, xen kẽ là những ngôi mộ nằm lẫn trong rác; và phải ngửi được tại chỗ đủ mọi loại mùi hôi từ nước rác bốc ra nồng nặc, ruồi muỗi đen đặc luôn vo ve từng bầy cả trên người và rác ….thì ta mới hiểu được thế nào là "sống chung với rác" !!!!.

Theo ông Trần minh Phi, người quê ở tận xứ Nghệ Tỉnh Sô Viết của Hồ chí Minh, người đã về sống với rác ở đây trên 10 năm nay rồi thì  “Bà con ở đây đều là dân tứ xứ. Không đất, không nhà, không tiền, nghèo túng quá đành phải vào đây che chòi ở. Hôi thúi lắm chứ! Nhưng nghèo quá phải vậy. Không chỉ sống chung với rác mà còn sống chung với người chết nữa...”

Thu nhập hằng ngày của hơn 70 gia đình nầy đều dựa vào rác, người lớn và trẻ em đều phải moi rác quần quật suốt ngày đêm mỗi khi có xe chở rác về. Trẻ con đứng, ngồi lăng xăng trên núi rác đầy ruồi nhặng, đông quá có trên mấy mươi đứa, độ tuổi nào cũng có, đứa nào cũng cười đùa rất hồn nhiên. Một thằng bé vừa lượm được cây viết hư đã giắt vội vào cổ áo coi như khoe với mấy đứa xung quanh: “Tao... đi học nè!” Với vẻ mặt thiểu não, các ba mẹ của những đứa trẻ này đã buồn “xo” cho biết “Lo được cái ăn đã là mừng lắm rồi. Học với hành cái gì... Cả nhà cùng làm mà còn thiếu ăn, tụi nó đi học thì đào đâu ra tiền...”. Câu than thở bị ngắt hơi theo từng nhịp mổ-móc bọc nilông, âm thanh nghe rất rõ phập phập gần như muốn át cả tiếng than thở của bà mẹ.

Theo lời bà con ở đây, đây là bãi rác của cả thành phố Rạch Giá, mỗi ngày có vài trăm mét khối rác đổ xuống ở đây, ngoài rác sinh hoạt còn có rác của các bệnh viện và kể cả nước rút từ các hầm cầu vệ sinh, nước cống. Tất cả đều không được “xử lý,” rác tồn đọng sẽ được ủi thẳng ra biển. Bên cạnh bãi rác lại là nghĩa trang và một lò thiêu thủ công với khói bụi mù mịt. Không chỉ những gia đình  sống trong bãi rác mà cả người dân ở xung quanh khu vực này cũng phải chịu đựng hàng trăm thứ ô nhiễm từ bãi rác và nghĩa trang này trong hơn ba mươi năm qua. Những nguy cơ về một “làng ung thư” đang rình rập và hoàn toàn có thể xảy ra đối với những gia đình sống trong và xung quanh khu vực bãi rác này. Thế nhưng, vấn đề giải tỏa mặt bằng, dời bãi rác, xử lý rác và trên hết là đời sống và sức khỏe của hơn 800 con người đang sống chung với rác vẫn chưa được các cơ quan chức năng địa phương quan tâm, giải quyết.

Xét cho cùng , người dân Việt Nam nhất là người dân ở Miền Bắc từ sau 1945, và ở Miền Nam từ sau 1975 , coi như đã và đang sống với rác rến và người chết … Không khác gì và cũng không hơn gì 800 gia đình nói trên , họ đang sống trên một bãi rác khổng lồ, sống trong một chế độ rẫy đầy rác rến và đồ hôi thúi được Hồ chí Minh và lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam nhập cảng từ Liên Xô và Trung Quốc vĩ đại… Không biết tới ngày nào cái đống rác xã hội chủ nghĩa vĩ đại nầy mới được giải quyết sạch sẻ, để cho đất nước và dân tộc Việt Nam được ngóc đầu lên sống cho ra sống với cộng đồng thế giới đây ???!!!!!!!

GIẤY BẠC THẬT MÀ GIẢ, GIẢ MÀ LÀ THẬT.

Việc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam quyết định cho lưu thông tiền in trên nguyên liệu polymer thay vì tiền giấy cotton truyền thống đã gây nhiều tranh luận trong nước. Dư luận trên toàn quốc chỉ trích nói tiền polymer chất lượng kém và giá thành cao hơn hẳn tiền in giấy cotton truyền thống. Ngân hàng Nhà nước Việt Nam thì bảo đảm rằng độ an toàn chống giả của tiền polymer hoàn toàn "vượt trội".

Còn một lý do tranh cãi khác là Thống đốc Ngân Hàng Việt Nam ông Lê đức Thúy đang cho in tiền polymer trong nước , ở ngay công ty liên quan đến công nghệ in tiền của người con trai ông là Lê đức Minh. Ông Lê đức Thúy đã ký hợp đồng với Úc Châu, hợp đồng mua máy in được kèm theo việc Úc phải huấn luyện cách in để tự in lấy trong nước . Nhưng rõ ràng là ông Thống đốc xã hội chủ nghĩa nhà mình đã mắc mưu người Úc rồi , vì ông rơi vào tình trạng "mua súng là phải mua đạn", tức là hợp đồng có kèm theo điều kiện là mua máy in là phải mua giấy in. Mà giấy polymer do nước Úc cung cấp (độc quyền theo hợp đồng) thì quá mắc; người Úc in loại giấy polymer tốt, còn ông Thống đốc nhà mình thì chỉ mua loại giấy kém chất lượng nên in bạc không đạt tiêu chuẩn. Do đó tiền in ra là tiền thật mà coi như tiền giả, giấy bạc in ra xem như tiền giả mà là tiền thật. Lại rơi vào tình trạng bị nhân viên của công ty ăn cắp nữa, số tiền in ra làm mẫu và gần 5 % in sai đáng lý cần phải được đốt bỏ lại bị nhân viên ăn cắp tung ra lưu hành cho nên mới có chuyện ! Sự việc in và phát hành tiền giấy nấy vỡ lở ra cả nước đều hay biết nên  ông Thống đốc Ngân Hàng Nhà Nước phải ra một thông cáo để giải thích sự việc. Nhưng làm sao giải thích trôi được khi mà chính con trai của ông lại là phó giám đốc công ty BankTexh liên quan đến máy in tiền, mà trong thông cáo ông không hề nhắc tới hay không dám nhắc tới . Trong khi bà Nguyễn thị Việt Nhân dân biểu Quốc Hội Kiên Giang trưng ra đầy đủ tài liệu do chính cán bộ cấp dưới của ngài Thống đốc cung cấp cho bà, có đầy đủ hình ảnh tố cáo vai trò của tên con trai của ông trong vấn đề in tiền ở công ty Banktech. Liên quan đến chuyện bê bối nấy tưởng cũng nên nêu thẳng ra đây 2 điểm :                               

-- Thứ nhất : là các quan viên cán bộ quốc doanh của Nhà Nước mà tìm cớ ra nước ngoài "mua bán đổi chác", hay đứng ra ký hợp đồng với bất cứ công ty nào ở ngoại quốc thì cũng luôn luôn bị thua thiệt 100 % cho đất nước hết, vì họ vừa không có đủ sự thông minh lanh lợi vừa không có chút vốn liếng hay hiểu biết nào về kỹ thuật hiện đại, mà nếu có thì cũng thuộc loại lạc hậu cả mấy thập kỷ đối với thế giới bên ngoài . Do đó Việt Nam luôn luôn bị lép vế và chịu thua thiệt.

-- Thứ hai : Nhưng bù lại có đi ký hợp đồng như thế thì họ mới có cơ hội vừa được chấm mút một món tiền "huê hồng" hậu hỹ (tương đối cao) từ phía đối tác (mà Việt Nam ta cũng phải gánh chịu là cái chắc), lại vừa gian lận giấy tờ (nâng giá mua) để có thêm một số "đô la sai biệt" bỏ vào chương mục riêng ở ngoại quốc mà ngân sách Nhà Nước phải đương nhiên gánh chịu!

Nghĩ kỹ lại thì cũng không nên trách ông Lê đức Thúy, vì Ngân Hàng không phải là một nhà thầu xây cất nên không có dự án để có được kinh phí hay vật liệu để mà "ăn" cho nên cha con ông Thống Đốc phải tìm cách chạy đua với các bạn bè quốc doanh khác, dù là không bằng bọn PMU 18 thì ít ra cũng bòn rút được "tí ti" để được xếp vào hàng "tư bản đỏ" với người ta chứ ! Đành phải chạy chọt để in giấy bạc polymer vậy ! Quá vụng về vì quá lộ liểu !! nhưng dù sao thì "ăn" cũng được ! cũng nhẹ nhàng thật nhưng có điều nuốt hơi khó trôi đấy, thưa ngài Thống dốc !!!!!

Có tin là Bộ Văn hóa Thông tin Việt Nam "ra quyết định số 4852 và số 4853 QĐ-đình chỉ một tháng"  hai tờ báo Thời đại và Công lý. vì lý do “cho đăng bài viết về đồng tiền polymer,  vi phạm nghiêm trọng điều 6, điều 10 Luật báo chí; không chấp hành chỉ đạo của Chính phủ”. Ngoài ra Bộ Văn hóa Thông tin còn đang tiếp tục xem xét để có các hình thức xử lý nghiêm khắc đối với sáu cơ quan báo chí khác và các cá nhân có liên quan trong việc đăng tin bài có nội dung sai phạm tương tự . Đúng là đã có "dù che" của chánh quyền rồi ! Tuy nhiên, dường như vụ việc chưa dừng lại ở điểm này đâu, vì có dư luận cho rằng tại sao chánh phủ lại kỷ luật báo chí mà lại bồi thường 2 tỷ cho căn nhà của ông Lê Đức Thúy (không nêu rõ lý do). Đây là một chuyện ngược đời vì kẻ có công thì bị phạt, người có tội lại được thưởng.

MUỐN ĐI QUA CẦU.. .. PHẢI BẮC THANG LEO LÊN TỪNG NGƯỜI !!!!

Một chuyện quái lạ đối với cả thế giới nhưng rất bình thường ở cái Cộng Hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam nầy : đó là một cây cầu đúc xây cất xong đã 6 năm nay nhưng xe cộ thì không thể chạy qua được còn dân chúng muốn đi qua thì chỉ có cách duy nhất ; dùng thang để leo lên vì thân cầu được treo lơ lửng trên không khoảng 2 thước,  Vì hai bên đầu cầu "không có mống" nên  không có đường dẫn lên cầu. Số tiền đầu tư vào công tác xây cất hết... 7 tỷ đồng Việt Nam, thời gian xây cất hết 6 năm, .. mà cầu xây xong coi như bị bỏ hoang không xử dụng được …..

Cây cầu nằm trong dự án đường An Lộc, đã được Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố duyệt đầu tư từ năm 1998, thời gian thi công là 10 tháng với tổng kinh phí 7 tỷ đồng. Toàn bộ dự án nằm trọn trên địa bàn phường Thạnh Lộc và chỉ dài khoảng 600m đi qua ba con rạch. Một cư dân tại địa phương nầy đã cho biết: "Từ mấy chục năm qua, việc đi lại ở khu vực này rất khó khăn vì cảnh ngăn sông cách rạch, tưởng đâu, cầu xây xong thì việc đi lại sẽ có phần dễ dàng hơn nhưng có ngờ đâu. Cho nên dân chúng ở đây rất là phấn khởi về dự án xây cầu này. Tháng 12 / 1999, nhà thầu làm lễ động thổ khởi công làm cầu qua rạch Tám Du. Và cuối năm 2000, một cây cầu bê tông vĩnh cửu dài khoảng 38,6m bắc qua con rạch thành hình. Sau khi hoàn thành cầu và cống hộp, Ủy Ban Nhân Dân Quận 12 có quyết định giải tỏa đền bù đất cho một số hộ dân để tiếp tục làm phần đường lên cầu. Các hộ dân ở khu phố 3A- phường Thạnh Lộc đã thực hiện quyết định của quận rất nghiêm túc và nhanh chóng, 100% hộ dân đã nhận tiền đền bù và giao đất cho nhà nước để làm đường. Thế nhưng, mong đợi về một cây cầu cứ mãi trôi theo thời gian.  Mãi đến bốn năm sau, năm 2004, tháng 8 mới thấy nhà thầu be bờ đổ đất làm đường. Nhưng sau hơn một năm mới chỉ đổ đất đá được hơn 300m đường, còn 300m nối từ cây cầu bê tông đến cống hộp trên rạch Mốp chưa thấy động tĩnh gì. Công trình bị bỏ hoang, cây cỏ mọc um tùm, mỗi khi thủy triều dâng lên, nước tràn vào ngập cả nhà dân hai bên đường. Cây cầu, tốn hết 7 tỷ, hoàn tất đã 6 năm, vẫn chưa được đưa vào sử dụng. người dân ở đây hằng ngày phải sống trong cảnh không có đường sá, đi lại trên những con hẻm nhỏ tự phát, lầy lội bẩn thỉu. Ấn tượng nhất là hình ảnh từng người, từng người một nối đuôi nhau leo lên chiếc thang tự chế cao khoảng 2m để bước lên cầu qua bên kia bờ.”

Xét cho cùng ở cái đất nước nấy việc xây cất kiểu nầy cũng rất là bình thường thôi ! Cây cầu nầy chỉ là một trong hàng ngàn dự án xây cất trên toàn quốc mà kinh phí dự trù luôn luôn bị nhiều cấp "rút ruột" có khi đến 50% trước khi bắt đầu khởi công. Không có "rút ruột" thì không có phép thi công và không có "rút ruột" thì lấy tiền đâu mà cán bộ đảng viên chơi cá độ ? như trường hợp của tên Dũng ở PMU 18 ?

ĐÚNG LÀ NÓI NĂNG NHƯ "VẸM", KHÔNG BIẾT NGƯỢNG MỒM:"
VIỆT NAM KHÔNG CÓ TÙ NHÂN TÔN GIÁO" !!!!!!

 Xin nhắc lại khi Thứ trưởng cộng sản Nguyễn Văn Hưởng tiếp ông John Hanford – Đại sứ lưu động của Hoa kỳ, thì ông đã cố gắng uốn lưỡi để che đậy sự thật Tôn Giáo Việt nam qua lời tuyên bố rỗng tuếch: “ Việt nam không có tù nhân Tôn Giáo”. Nhưng ngay lúc đó khi tin nóng hổi này được loan đi thì tại Bản Pú Nhi, Xã Hán Trợ, Huyện Điện Biên Đông, Tỉnh Điện Biên bọn công an  đang bắt người vì lý do Tôn Giáo!. và tại An Giang công an  cũng đang ra tay ồ ạt ngăn cản không cho tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo làm lễ kỷ niệm ngày Đức Huỳnh Giáo Chủ thọ nạn (bị cộng sản giết) !. Trong 30 năm qua đã có biết bao Mục Sư đã ở tù ! biết bao Linh Mục vào nhà giam, biết bao Tu sĩ bị cưỡng bách trong các trại cải tạo! Họ phạm tội gì ? Nếu không phải vì Tôn Giáo, thì những tội danh mà chánh quyền cộng sản đã gán cho họ chỉ là những chiếc mũ nhơ bẩn của nhà cầm quyền đã cố gắng chụp bừa bãi lên đầu họ mà thôi. Vậy mà cứ bô bô tuyên bố là "không có tù nhân tôn gíáo" !!!

Không xa, cách đây vài năm, ngay tại thành phố Sài Gòn , chính quyền đã bắt nhốt tù Mục sư Trần Mai, Mục sư Đinh Thiên Tứ, Ms Trần Đình Ái vì tội danh rao giảng Tin Lành, rồi tại Quảng Ngãi, Mục sư Hồ Tấn Lộc, Mục sư Tô Đình Trung bị nhốt tù vì cớ tin Chúa Jesus, rao giảng Phúc Âm theo Chúa Jesus và không chịu bỏ đạo. Mục sư Đinh Mộng, Mục sư Đinh Văn Rập bị nhốt tù và nhiều lần đem ra giữa dân để đấu tố tại huyện Sơn Hà vì cớ không chịu bỏ đạo. Các tín hữu Sơn Trung bị bắt nhốt tù vì ăn mừng Chúa Jesus Giáng sanh. Ở Gialai, Mục sư Huỳnh Ngọc Bích bị nhốt 3 tháng tù, chỉ vì  ông là Mục sư và ông không ký giấy hiến nhà thờ Lệ Chí. Mục sư K’ Bress ở tại Di Linh bị Công an nhốt 3 tháng vì không chịu bỏ đạo. Vô số và vô số trường hợp khác mà trong khuôn khổ bài viết này không thể trình bày hết ra đây được và chỉ mới nói về đạo Tin Lành mà thôi .

Gần đây nhất,  tại thành phố Dalat chiều ngày 1/9/2006, tại khách sạn Thanh Long, số 56 Nguyễn Chí Thanh, phường 1, có một cuộc đụng chạm gay gắt giữa 40 mục sư đại diện cho 26 hệ phái Tin Lành Quốc Tế (có cả phái đoàn Tin Lành người Mỹ ) với công an  tỉnh Lâm Đồng, công an   thành phố Đà Lạt và công an  phường 1. Chưa biết nội vụ sẽ biến chuyễn ra sao ?


VẪN CÒN ĐÀN ÁP TÔN GIÁO KHỐC LIỆT !!!!!

Nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam vẫn tiếp tục thẳng tay càn quét Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo  Sau vụ bắt vợ chồng ông Nguyễn Văn Thơ, hội trưởng Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo tỉnh Ðồng Tháp và đập phá cướp đoạt tài sản nhà ông Nguyễn Văn Thơ, nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam bao vây chặt chẽ gia đình những cán bộ cốt cán của Phật Giáo Hòa Hảo , nhất là đối với nhà ông Bùi Văn Luốc và Lê Văn Sóc là hội trưởng và phó hội trưởng Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo tỉnh Vĩnh Long .

Trước sự khủng bố tàn bạo này, một số cán bộ lãnh đạo Phật Giáo Hòa Hảo cấp tỉnh phải bỏ nhà đi lánh nạn, trong đó bà Nguyễn Thị Ngọc Lan, hội trưởng Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo tỉnh Cần Thơ, Nguyễn Văn Cường, trưởng ban thông tin liên lạc tỉnh Giáo Hội Cần Thơ, bà Trần Thị Xinh, trưởng Hội Ðoàn Phụ Nữ Từ Thiện Phật Giáo Hòa Hảo tỉnh An Giang, đến trú ngụ tại nhà cụ Lê Quang Liêm và tuyên bố “tự thiêu” để phản đối sự đàn áp tàn nhẫn của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam. Riêng bà Nguyễn Thị Ngọc Lan đã có phổ biến “Tuyệt Mạng Thư” ra khắp thế giới từ ngày 6 Tháng Mười 2006. Trước nỗi bức xúc này, cụ Lê Quang Liêm đã ra chỉ thị phủ dụ các cấp tỉnh giáo hội không nên tự thiêu, cố gắng chờ sự can thiệp của thế giới tự do. Nhờ đó mà luồng ảnh hưởng tự thiêu đang ồ ạt được tạm thời lắng xuống. Riêng bà Nguyễn Thị Ngọc Lan, Trần Văn Cường và bà Trần Thị Xinh là 3 người bồng bột nhất thì cụ Liêm giữ lại tại nhà để hết lòng khuyên ngăn. Đồng thời Cụ Liêm cũng đã gởi ngay tin khẩn ra nước ngoài để kêu cứu khẩn cấp. Được biết là trong lúc đó, có 2 tên trung tá ở Cục Bảo Vệ Chánh Trị TP. Sài Gòn đến nhà cụ Liêm để trực tiếp yêu cầu 3 vị này bỏ ý định, và cam kết khi trở về nhà thì được an toàn không có sự uy hiếp, trấn áp nào nữa.Và đến ngày 13 Tháng Mười 2006, với sự khuyên can tha thiết của cụ Liêm, 3 vị này đồng ý trở về nhà.

Dè đâu sự thật lại quá trớ trêu, khi bà Nguyễn Thị Ngọc Lan về đến nhà chưa quá 10 phút thì có hằng chục công an kéo đến “vấn tội” ngay, nào là vì sao bỏ nhà ra đi không xin phép... nào là phổ biến Tuyệt Mạng Thư là phạm pháp... nào là cố ý chống lại nhà nước cộng sản v.v.. và v.v.. Ông Nguyễn Văn Cường và bà Trần Thị Xinh cũng lâm vào cảnh ngộ tương tự như bà Lan. làm cho cả 3 người này từ bức xúc đến phẫn uất cực độ phải tuyên bố nếu công an còn trực tiếp trấn áp thô bạo như vậy nữa thì họ sẽ tự thiêu lập tức... công an mới chịu ra về. Tình huống khẩn trương như thế còn đang tiếp diễn, chưa biết được những gì sẽ xảy ra???

Ngày 18 Tháng Mười 2006, Ban Ðiều Tra Công An tỉnh Vĩnh long một lần nữa gửi giấy triệu tập đòi 17 chức sắc Phật Giáo Hòa Hảo phải đến trình diện công an trong ngày 19 Tháng Mười 2006 và đe dọa nếu những người này không đến thì công an sẽ đến tận nhà để bắt. Trước sự đe dọa thô bạo của Công An tỉnh Vĩnh Long, 17 chức sắc Phật Giáo Hòa Hảo nói trên nhất quyết tuyên bố nếu công an đàn áp họ sẽ tự thiêu, chớ không để bị bắt. Trong lúc đó thì bà Ðỗ Thị Chung, con dâu của cụ Liêm đang ở Sài Gòn cũng bị Công An tỉnh Vĩnh Long gửi giấy triệu tập phải đến trình diện Công An tỉnh Vĩnh Long.

Phải chăng đây là mở màn cuộc truy quét tàn bạo và thô bỉ nhất đối với Phật Giáo Hòa Hảo trước khi các phái đoàn quốc tế đến tham dự hội nghị APEC trong tháng tới ????

 Chuyện dài xã hội chủ nghĩa vẫn còn dài dài…. xin hẹn kỳ tới…

Tiểu bang Oregon mùa thu năm 2006

 Thùy Dương N.K


   Trở về trang đầu

1