ĐỂ LÀM
SÁNG TỎ THÊM MỘT SỰ VIỆC TRONG
NGÀY
(VỀ CÁI CHẾT
CỦA TỔNG THỐNG NGÔ Đ̀NH DIỆM )
Dương hiếu Nghĩa
TRƯỚC KHI VÀO ĐỀ.
Bản thân cá nhân tôi đă một lần được
diện kiến Tổng Thống Ngô đ́nh Diệm, cũng
trong những ngày đầu tháng 11 năm 1960. Tôi
được gọi từ Vĩnh Long về Sài G̣n tŕnh
diện Tổng Thống, để được "coi
gị coi cẳng" trước khi bổ nhiệm tôi vào chức vụ quận trưởng
quận B́nh Minh, theo đề nghị của trung tá Lê
văn Phước, tỉnh trưởng tỉnh Vĩnh
Long lúc bấy giờ.
Theo
đúng thông lệ, tôi về Sài G̣n trước đó một
ngày để gặp trung tá Giám Đốc Nha An ninh Quân
đội (lúc đó là trung tá Đỗ Mậu), để
được ông dặn ḍ và chỉ bảo về lễ
nghi khi vào gặp Tổng Thống. Đại để
như phải xưng là "con", phải gọi Tổng
Thống là "Cụ", không
được ngồi dù có được cho phép, phải
lựa cách trả lời những câu hỏi thế nào
để chẳng những không làm phật ḷng mà c̣n phải
làm vui ḷng Tổng Thống, dù có lúc phải nói trái với sự
thật. Phải giữ thái độ nghiêm trang lúc tṛ chuyện
với Tổng Thống, lựa lời nói nhỏ nhẹ,
thưa tŕnh nghiêm túc, không được cười
đùa, và cuối cùng là khi ra về không được xây
lưng về phía Tổng Thống: Chào xong, bước lùi
ra cửa, ra khỏi cửa mới được quay lưng lại mà đi về.
Bước ra khỏi Nha An Ninh
Quân Đội, tôi nhận thấy những lời dặn
ḍ của trung tá Giám Đốc gần như là một hàng
rào cố t́nh ngăn cách người lănh đạo quốc
gia và các cấp quân dân cán chính, cố t́nh bưng bít, không muốn
cho Tổng Thống thấy và biết chính xác sự thật
của mọi sự việc đang xảy ra bên ngoài rào của
dinh Độc Lập.
Người sĩ quan tùy viên
đưa tôi vào văn pḥng của Tổng Thống. Tôi
đứng nghiêm, chào Tổng Thống, xưng tên họ cấp
bậc xong mới bỏ tay xuống. Tổng
Thống từ ghế ngồi đứng dậy, vui vẻ
đưa tay cho tôi bắt, và bảo tôi
ngồi xuống ghế trước bàn viết của ông.
Tôi buộc miệng nói: "Xin phép Tổng Thống", và
ngồi xuống hết sức tự nhiên.
Sau một vài câu hỏi sơ
qua về gia cảnh và đơn vị đă phục vụ
trước kia (tôi chắc chắn là hồ
sơ cá nhân của tôi đang nằm trước mặt Tổng
Thống, trên bàn), Tổng Thống đi thẳng vào đề
tài Khu Trù Mật bằng một câu hỏi:
-
"Sao, Đại úy thấy thế nào về "Khu Trù Mật"?
- "Xin
Tổng Thống cho phép tôi tŕnh bày hết những nhận
xét của tôi". Tôi dè dặt lễ phép hỏi.
-
"Đại úy cứ nói hết cho tôi nghe, tôi muốn
nghe và muốn biết sự thật." Tổng Thống vừa
cười vừa nói.
Thấy không khí cởi mở và
thật ḷng muốn biết về thành quả của
"chiến lược Khu Trù Mật" mà Tổng Thống
đang cho tiến hành, tôi quyết định phải lợi
dụng cơ hội duy nhất và hiếm có nầy để
thẳng thắn và vắn tắt tŕnh bày những nhận
xét của cá nhân tôi về mặt chánh trị, kinh tế, và
những điểm bất lợi cho cả chánh phủ lẫn
nông dân ở địa phương, đang tạo hậu
quả tai hại là sự thất nhơn tâm, v́ người
dân gặp quá nhiều phiền phức, mất niềm tin
vào chánh quyền. Tôi nói:
-"Thưa
Tổng Thống, các Khu Trù Mật thật sự không có
"trù mật" chút nào.
Về phương diện vật chất, người
nông dân bị mất đất mất ruộng, đôi khi
c̣n mất cả mùa màng v́ phải phá đi sạch sẽ kể
cả mồ mả của tổ tiên cho công tác xây cất
Khu Trù Mật, mà không bao giờ được bồi
thường thiệt hại. Người dân địa
phương c̣n phải đóng góp công sức và th́ giờ
vào công tác, mà không bao giờ được trả thù lao (coi như làm xâu). Có trù mật
thiệt, nhưng chỉ có trù mật một buổi, vào
ngày Tổng Thống xuống khánh thành mà thôi. Trước
đó, cả ngàn người dân quê từ các nơi trong tỉnh
được huy động về để biến khu
đất hoang thành Khu Trù Mật, bằng cách bứng đủ
mọi loại cây ăn trái đem về trồng, trang trí,
để Tổng Thống và phái đoàn thưởng thức.
Có nhiều cây dừa, cau, mới trồng chỉ có một
ngày mà đă lên cao hơn 10 thước, đầy trái....
Có nhiều cây bưởi "năm roi" của miền
Tây mới trồng có một ngày mà có đầy những
trái bưởi ngọt "Biên Ḥa" vàng ánh, không phải
ghép cành mà là ghép trái! Cũng vậy, cam quít trái
mùa nhờ kỹ thuật cao "gắn
trái ngoài chợ vào", nên vẫn có trái đỏ cây, đầy
vườn, đầy khu... Khu phố chợ vừa mới
xây cất xong mấy hôm trưóc, hôm qua c̣n tạm dùng làm chỗ
ngủ cho dân công mà hôm nay có đầy đủ các hiệu
chạp phô, tiệm thuốc tây, tiệm thuốc bắc,
quán cơm, tiệm cà phê, pḥng mạch bác sĩ v.v... từ quận tỉnh mới "bị"
dọn vào. Ngoài nhà lồng chợ, th́ cảnh
buôn bán tấp nập. Nhà bảo sanh mới hôm qua c̣n
là pḥng họp của ban điều hành buổi lễ khánh
thành, mà hôm nay đă có vài người mẹ nằm sanh
(không biết từ đâu được đưa đến),
giường nệm trắng tinh, tươm tất...
Mới
nh́n qua th́ thật là trù mật, nhưng khi Tổng Thống
và phái đoàn ra về rồi, th́ dân và hàng hóa đâu lại
về đó. Vài ngày sau, hoang tàn trở lại với hoang tàn.
Cây không trái, lá ĺa cành, ...cả một màu vàng héo, không c̣n thấy
có một sinh khí nào ở cái khu mà vừa mấy ngày trước
đây Tổng Thống và phái đoàn chánh phủ, ngoại
giao đoàn... thấy là quá trù mật... Nếu Tổng Thống
thật sự muốn thấy cảnh hoang vu vắng vẻ
nầy, th́ xin Tổng Thống bất thần đi viếng
thử bất cứ Khu Trù Mật nào mà Tổng Thống vừa
đến khánh thành một hai ngày trước đó".
Tôi cũng tŕnh bày luôn
với Tổng Thống vấn đề an ninh của Khu
Trù Mật. Từ ngày khởi công thành lập cho tới ngày
khánh thành (và sau đó về lâu về dài an ninh cho một khu
đất bỏ hoang) là cả một gánh nặng phí phạm
cho lực lượng địa phương. Chính phủ không tranh thủ được nhân tâm
của người dân, mà c̣n phải bị thất nhân tâm
hoàn toàn. Người dân quê càng ngày càng xa chánh quyền,
như thế thật là không có lợi cho nỗ lực chống
cộng....
(Tôi không dám tŕnh với
Tổng Thống là thiếu tá Phạm ngọc Thảo, sĩ
quan đồng hóa, ủy viên công cán đặc biệt của
Phủ Tổng Thống, phụ trách về công tác xây dựng
Khu Trù Mật, là cựu chính ủy trung đoàn Cửu Long ở
khu 8, là em ruột của Phạm ngọc Thuần, em rể
của Phạm Thiều, hai đảng viên cao cấp trong
chánh phủ Hà Nội lúc bấy giờ. Sau
1975, Thảo được Hà Nội truy phong thiếu
tướng).
Tổng Thống
ngồi nghe tôi tŕnh bày hơn nửa giờ, chăm chú và rất
trầm tĩnh, lại c̣n có vẻ thích thú nữa. Thỉnh thoảng, ông hỏi tôi vài câu để
hiểu rơ thêm vấn đề, nên tôi có dịp nói cho Tổng
Thống nghe hết những ǵ mà tôi nghe và thấy về
Khu Trù Mật.
Lúc tôi sắp ra về, Tổng
Thống rất vui vẻ và lịch sự, đứng dậy,
bắt tay khen tôi và cho tôi biết là sẽ có lệnh bổ
nhiệm tôi làm quận trưởng quận B́nh Minh, không
quên bảo tôi cố gắng, và chúc tôi thành công trong nhiệm
vụ mới. Khi được lệnh ra về, tôi chỉ
theo đúng lễ nghi quân cách: Đứng
nghiêm, chào tay, xong quay nửa ṿng đánh gót cẩn thận
thật kêu, rồi đi ra cửa, (không đi thụt lùi
như đă được dặn).
Một tuần sau tôi được
lệnh bổ nhiệm, kèm theo quyết
định thăng cấp thiếu tá. Điều nầy
chứng tỏ là Tổng Thống không v́ những lời
nói thật, bài bác "quốc sách Khu Trù Mật", mà coi
nhẹ người đối thoại, lại c̣n khuyến
khích nữa là khác, chỉ v́ Tổng Thống thích muốn
nghe và muốn biết sự thật. (Tôi nhận
quận B́nh Minh ngày 10/11/1960, trước ngày đảo
chánh 11/11/1960 vỏn vẹn chỉ có một ngày).
Qua mẩu chuyện nhỏ nầy,
cá nhân tôi thấy Tổng Thống Ngô đ́nh Diệm có chịu
khó nghe và t́m hiểu t́nh h́nh, nhưng lúc nào Tổng Thống
cũng có vẻ như bị bưng bít, (nghe th́ không nghe
được sự thật, thấy th́ chỉ thấy
toàn là những cảnh được thuộc cấp dàn dựng)
lại c̣n được những người ở chung
quanh Tổng Thống cố t́nh sơn phết cho ông một
lớp sơn phong kiến và quan liêu (mà ở bản thân Tổng
Thống tôi không thấy có), rất là tai hại cho người
lănh đạo lúc bấy giờ. Dĩ nhiên, cũng rất
có hại cho đất nước nữa. Và tôi
nghĩ đó cũng là một trong nhiều nguyên nhân gây ra
cái chết cho Tổng Thống vào ngày 2 tháng 11 năm 1963.
*
* *
Vào khoảng đầu tháng 7
năm 1995, nhân dịp đến Houston (Texas), tôi được
một người bạn tặng cho quyển "Đôi
Ḍng Ghi Nhớ" của anh Phạm bá Hoa, một cựu
đại tá Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa. Không như
"Lời Trần T́nh" quá khiêm nhường của
anh, quyển sách này tuy chính thức không phải là một sử
liệu, nhưng nó đóng góp rất nhiều cho các sử
gia, v́ anh được ở vào một vị trí rất
quan trọng trong guồng máy quân sự và hành chánh lúc bấy
giờ, trong một giai đoạn lịch sử sôi động
từ năm 1960 đến 1968. Những sự việc mà
anh đă "ghi" lại thật là trung thực, rất
đầy đủ từng chi tiết, cũng như anh
đă phân tách sự việc rất vô tư, khách quan.
Trong quyển sách, anh cũng
có nói không ít về "cái chết của Tổng Thống
Ngô đ́nh Diệm"
Về sự việc
lịch sử nầy, đă có rất nhiều người
hỏi tôi ngay từ sau ngày
Liên quan đến "sự việc"
nầy, tôi cũng muốn nói đến một vài quyển
hồi kư mà tác giả (kể cả đồng tác giả)
đă có nhận xét thiếu chính xác, có khi c̣n sai lạc hẳn
(người ngoại quốc th́ không nói đến làm ǵ);
sự việc không được phân tách cho đúng lư
đúng t́nh, có phần chủ quan, đă không đứng
đắn lại có dụng ư xấu (như "Nam Việt
Nam 1954-1975 Những Sự Thật Chưa Hề Nhắc Tới"
của Hoàng Lạc và Hà Mai Việt) hoặc chỉ
được góp nhặt từ một số tài liệu
qua báo chí th́ làm sao cho đứng đắn được?
Hơn nữa, khi viết về cái chết của Tổng
Thống Ngô Đ́nh Diệm, có tác giả chỉ kể lại
sự việc mà chính mắt tác giả không mục kích
được, tai cũng chỉ được nghe thuật
lại lơm bơm diễn tiến, mà người thuật lại
không phải là người trong cuộc, cũng không
được mắt thấy tai nghe, hoặc là viết
theo một số dữ kiện do quá nhiều người
thuật lại theo "cái nghe được", hay theo
"luận điệu một ch́u" của họ,v.v... Thêm vào đó yếu tố chủ quan
muốn làm nổi bật cái "ta" của ḿnh, hoặc
v́ một mục đích chánh trị, hay kinh tế nào
đó, nên các quyển hồi kư đó không có cùng một tiếng
nói cho cùng một sự việc, có khi c̣n "chỏi" lại
với nhau nữa. Chưa nói đến một vài tác giả
(hoặc đồng tác giả) hám danh, thích chạy theo
"dịch viết hồi kư", kể lại "sự
việc nói trên" với cái nh́n quá cục bộ và cái biết
quá hạn hẹp của ḿnh, để nhờ người
khác viết hộ hồi kư cho ḿnh. Người viết hộ
tha hồ muốn "xào nấu" ǵ tùy theo nhu cầu
kinh tế hay mục đích chánh trị của họ, có
khi họ c̣n bị một quyền lực vô h́nh nào đó
lèo lái mà chính "tác giả hờ" không hề thấy
biết được nữa là khác...Tôi nghĩ là các tác giả
nói trên không ai đích thân mục kích được sự
việc này, chỉ hoặc hỏi ḍ, hoặc nghe sai, hoặc
đoán chừng và suy luận
rộng ra, rồi "phong" bừa cho người nầy
là sát thủ, người kia là phụ sát thủ,v.v... nên lời văn mập mờ ai muốn hiểu
sao th́ hiểu. Đặc biệt có trung tướng Nguyễn
chánh Thi trong "Việt Nam: Một Trời Tâm Sự’ của
ḿnh, ông đă dựa trên nguyên văn lời khai của
Đại úy Nguyễn văn Nhung mà ông đă đọc
được sau ngày 30/1/64, nên về sự việc nầy
ông đă viết rất chính xác, nói rất rơ ai là người
đă thi hành lệnh giết Tổng Thống và giết bằng
cách nào. Ngay như báo chí lúc đó cũng vậy
(ở VN cũng như ở Hoa Kỳ sau
Do vậy mà sau cuộc
đảo chánh 1/11/1963, ngay cả những thân nhân trong gia
đ́nh tôi, cũng như thời gian sau nầy từ sau
1975, các bạn bè tôi ai cũng đều muốn tôi kể
lại diễn tiến của sự việc lịch sử
nầy, hay nói trắng ra là xác định "ai là người
đă ra lệnh" và " "ai là người đă thi
hành lệnh", đă xuống tay hạ sát cả Tổng
Thống Ngô đ́nh Diệm và ông cố vấn Ngô đ́nh
Nhu? Ai cũng cho tôi là một trong những nhân chứng của
sự việc (tôi cũng tự hỏi không biết thật
sự tôi có phải là một nhân chứng hay không nữa!),
và muốn biết rơ hơn xem ba chữ tắt
"TT.N." mà báo chí VN thường dùng trước kia là
"Trung Tá Nghĩa" hay là "Thiếu Tá Nhung"? (đại úy Nhung mới được
thăng cấp thiếu tá sau khi đảo chánh thành công).
Tôi cũng xin nói cho rơ thêm là v́ ṭ ṃ và hiếu kỳ mà ai cũng
muốn biết diễn tiến của sự việc, chớ
không có ai v́ một mục đích xấu nào khác, như bọn
cộng sản lúc bấy giờ và bọn cán bộ cộng
sản nằm vùng ở hải ngoại gần đây, chỉ
cố t́nh lợi dụng sự việc nầy để
gây chia rẽ hàng ngũ các đảng phái, đoàn thể
quốc gia chống cộng và cố t́nh đào sâu hố
chia rẽ giữa hai tôn giáo lớn của Việt Nam là
Thiên Chúa Giáo và Phật Giáo.
Do đó hôm nay tôi xin kể lại
một đoạn của sự việc lịch sử nầy,
nói rơ thêm một vài vài điều mà chính mắt tôi thấy,
chính tai tôi nghe, và chính tôi đă biết được, chung
quanh cái chết của Tổng Thống Ngô đ́nh Diệm
và ông cố vấn Ngô đ́nh Nhu.
Sở dĩ cho đến ngày
hôm nay tôi vẫn im hơi lặng tiếng, là v́ sự việc
nầy không có trực tiếp liên can đến cá nhân tôi, từ
việc ra lệnh cho đến việc thi hành lệnh, mà
nếu cho là có liên quan th́ họa chăng chỉ v́ cá nhân tôi
là một thành viên của Hội Đồng Quân Nhân và v́
"cái chết của hai ông nầy đă xảy ra trong một
chiếc thiết vận xa của trung đội Thiết
Giáp" trong đoàn xe mà tôi là trưởng đoàn. Đă
không có trực tiếp liên can ǵ đến ḿnh th́ đâu có
ǵ gọi là cần thiết phải lên tiếng? Hơn nữa,
v́ trước 1975 những người có liên đới
trách nhiệm về cái chết nầy hầu hết vẫn
c̣n tại thế, vẫn trực tiếp hay gián tiếp
c̣n trong guồng máy quân sự và chánh trị của VNCH trong
giai đoạn chống cộng quyết liệt, nên tôi nghĩ là không có
lợi ǵ khi nói lên những điều mà Hội Đồng
Quân Nhân không muốn tiết lộ lúc đó. Ngoài ra, tôi cũng
không muốn nhắc tới thiếu tá Nhung, v́ sau ngày
DIỄN
TIẾN CỦA SỰ VIỆC
A. TẠI BỘ TỔNG THAM MƯU.-
Đúng như trung tướng
Trần văn Đôn đă viết trong quyển "Việt
Nam Nhân Chứng" của ông, sáng ngày 2/1/63 trung tướng
Dương văn Minh chỉ định thiếu tướng
Mai hữu Xuân, đại Tá Dương ngọc Lắm
đi vào Nhà Thờ Cha Tam trong Chợ Lớn (đại tá
Nguyễn văn Quan không có đi) để "đón họ
đưa về đây" (nguyên văn, không dùng chữ
"bắt" như trong Việt Nam Nhân Chứng, trang
230), tức là về bộ Tổng Tham Mưu. Tôi có mặt tại chỗ, v́ tôi cùng trung đội
thiết vận xa vừa từ dinh Gia Long về tới,
đang tŕnh với trung tướng Minh là "Tồng Thống
và ông cố vấn không c̣n thấy có mặt ở dinh Gia
Long nữa". (Nếu tôi đưa
được hai ông về Bộ Tổng Tham Mưu lúc bấy
giờ th́ t́nh h́nh có thể sẽ thay đổi khác đi.
Âu cũng là định mệnh!). Do
đó tôi lại nhận được lệnh của
trung tướng Dương văn Minh: "Tiếp tục
cho đoàn xe Thiết Giáp hộ tống
thiếu tướng Mai hữu Xuân và đại tá
Dương ngọc Lắm đi vào nhà thờ Cha Tam ở
Chợ Lớn, đón hai ông ấy và đưa về
đây". (nguyên văn).
Như vậy tôi được
biết là thiếu tướng Mai hữu Xuân đă có nhận
lệnh trực tiếp từ trung tướng
Dương văn Minh, nhưng tôi không biết thiếu
tướng Mai hữu Xuân có nhận thêm "mật lệnh"
ǵ khác của trung tướng Dương văn Minh hay
không. Cũng ngay lúc đó tôi được đại tá
Nguyễn văn Quan nói cho tôi biết là: "Trong lúc tôi dẫn
đoàn xe xuống dinh Gia Long để đón Tổng Thống
vào khoảng từ 2 giờ sáng ngày 2/11, th́ Tổng Thống
và ông cố vấn Ngô đ́nh Nhu đă bí mật rời khỏi
dinh Gia Long đi vào Chợ Lớn rồi, hiện đang
có mặt tại nhà thờ Cha Tam. Từ nhà thờ
nầy, hai ông đă có liên lạc bằng điện thoại
với các tướng lănh. Ngay sau đó, qua một hồi
thảo luận, Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng
đă có quyết định dứt khoát, ít nhất là về
số phận của cố vấn Ngô đ́nh Nhu rồi:
"bằng mọi cách phải diệt trừ mầm móng
hậu hoạn".
Thiếu tướng Mai hữu
Xuân, đại tá Nguyễn văn Quan, đại tá
Dương ngọc Lắm, đại tá Đỗ Mậu..v.v.. đều có mặt
trong cuộc thảo luận để lấy quyết
định lịch sử nói trên cùng với trung tướng
Dương văn Minh, thiếu Tướng Trần thiện
Khiêm, tướng Lê văn Kim, Phạm xuân Chiểu,
v.v..."
Tôi cũng
được đại tá Quan cho biết thêm là "Trung
tướng Dương văn Minh, người chỉ huy
cuộc đảo chánh, đă nhanh chóng đưa ra đề
nghị rất dứt khoát để Hội Đồng lấy
quyết định. Các vị hiện
diện trong lúc đó, ai cũng không góp thêm ư kiến ǵ.
Lúc đó im lặng được xem là
đương nhiên chấp thuận đề nghị của
trung tướng Dương văn Minh". (Đại
tá Nguyễn văn Quan là một trong những thành viên đầu
tiên của "nhóm đảo chánh", luôn có mặt tại
Bộ Tham Mưu Hành Quân Đảo Chánh, được
thăng cấp thiếu tướng sau đó mấy ngày và
giữ chức vụ giám đốc Nha An Ninh Quân Đội,
thay thế đại tá Đỗ Mậu).
Thật ra từ 11 giờ
đêm ngày 1/11/1963, trong lúc t́nh h́nh chưa được ngả
ngũ hẳn, th́ các tướng lănh đă có bàn bạc
riêng với nhau trước về số phận của
ông cố vấn Ngô đ́nh Nhu rồi, riêng đối với
Tổng Thống Ngô đ́nh Diệm th́ hầu hết đều
tán thành cho Người đi ra ngoại quốc, không thấy
có vị nào công khai phát biểu khác hơn. Do đó khi thiếu
tướng Mai hữu Xuân nhận lệnh đi đón Tổng
Thống là ông đă biết ḿnh sẽ phải làm ǵ rồi,
ít nhất đối với ông cố vấn Ngô đ́nh
Nhu. C̣n đối với Tổng Thống th́
lúc bấy giờ tôi hoàn toàn không biết là thiếu tướng
Xuân có nhận được "mật lệnh" ǵ
thêm từ trung tướng Dương văn Minh hay không.
Đoàn xe khởi hành từ bộ
Tổng Tham Mưu vào khoảng hơn 6 giờ sáng, hai xe
quân cảnh dẫn đầu, xe Jeep của tôi và đại
úy Phan ḥa Hiệp (sau nầy là chuẩn tướng) đi
kế đó, rồi đến xe Jeep của thiếu
tướng Mai hữu Xuân và xe của đại tá
Dương ngọc Lắm, tiếp theo sau là đoàn xe an
ninh hộ tống gồm trung đội thiết vận
xa 5 chiếc, 4 chiếc đi trước với một xe
bộ binh tùng thiết, 1 chiếc đi cuối đoàn xe,
đó là thiết vận xa của trung đội trưởng
an ninh hộ tống.
Cho tới đây có một vài
chi tiết tôi muốn nói rơ thêm để cho sự việc
được phần sáng tỏ hơn:
1.V́ không thấy thiếu tướng Xuân dự
trù chiếc xe nào cho Tổng Thống và ông cố vấn Ngô
đ́nh Nhu nên tôi có đến hỏi riêng thiếu tướng
Xuân trước khi khởi hành, th́ ông chỉ nói nhanh
"Không cần", cộc lốc. Tôi nghĩ chắc chắn
là Ông đă có phương cách rồi, nên không muốn chúng
tôi quấy rầy làm mất luồng suy tính của ông, lúc
ông đang có một "mission" quá đặc biệt,
có lẽ đặc biệt hơn bao giờ hết trong cả
cuộc đời cảnh sát công an của ông!
2.Trước khi khởi
hành tôi và đại úy Phan ḥa Hiệp (sau nầy là chuẩn
tướng) đều nh́n thấy đại úy Nhung ngồi
trên một trong bốn thiết vận xa sau xe Jeep của
chúng tôi. Đại úy Hiệp có hỏi tôi về sự hiện
diện của vị sĩ quan bộ binh lạ mặt nầy
trên xe Thiết Giáp của chúng tôi. Tôi có
giải thích sơ qua đó là đại úy Nhung
, sĩ quan tùy viên tín cẩn của Trung Tướng
Dương văn Minh, và có xác nhận với đại úy
Hiệp rằng:
-
"Đại úy Nhung có hỏi tôi để được
cùng đi với trung đội thiết vận xa. Tôi nghĩ có lẽ đại úy Nhung có
nhiệm vụ ǵ đó do Trung Tướng Minh đích thân
giao cho, nên tôi không tiện hỏi, v́ không liên quan ǵ đến
nhiệm vụ an ninh hộ tống của
chúng ḿnh".
Tôi không muốn nói rơ
hơn cho đại úy Hiệp, nhưng cá nhơn tôi, tôi
đă biết là đại úy Nhung được trung
tướng Dương văn Minh "sai" đi theo
đoàn xe để thi hành quyết định của Hội
Đồng, quyết định có liên quan đến ông cố
vấn Ngô đ́nh Nhu. Quyết định nầy
đă được chuyển thành "lệnh" và
được trung tướng Dương văn Minh
"mật trao cho đại úy Nhung thi hành". V́ chắc chắn trung tướng Dương
văn Minh không c̣n thấy có ai hơn ngoài người sĩ
quan cận vệ thân tín nầy để thi hành một
công tác đặc biệt, khó khăn và quan trọng nói trên.
Tôi dùng danh từ "mật" là v́ nếu trung tướng
Minh có dặn ḍ điều ǵ với đại úy Nhung th́
không một ai trong Hội Đồng nghe thấy được,
và nếu có ra lệnh cho đại úy Nhung thi hành quyết
định công khai của Hội Đồng về một
ḿnh ông cố vấn Ngô đ́nh Nhu hay cho cả hai ông th́ cũng
không một ai trong Hội Đồng được nghe thấy,
nhưng tôi khẳng định là Trung tướng Minh
đă có "sai đại úy Nhung" tức là "đă
có ra lệnh cho đại úy Nhung", và lệnh nầy
được đưa ra thể theo quyết định
chung của Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng, ít nhất
liên quan đến ông cố vấn Ngô đ́nh Nhu, tôi xin nói
rơ lại một lần nữa là "chỉ liên quan đến
một ḿnh ông cố vấn Ngô đ́nh Nhu". V́ nếu trung tướng
Dương văn Minh không ra lệnh th́ c̣n ai là người
trong Hội Đồng có đủ thẩm quyền để
ra lệnh đặc biệt nầy? cũng
như nếu không "sai đại úy Nhung" th́ tại
sao đại úy Nhung lại phải nói với tôi cho anh
được ngồi trên thiết vận xa để
được cùng đi vào Chợ Lớn? (được
biết là trong tư thế của một sĩ quan cận
vệ, đại úy Nhung luôn luôn phải sát cạnh mà không
được rời xa trung tướng Minh, nhất là
trong lúc t́nh h́nh c̣n tranh tối tranh sáng như thế nầy,
và khẳng định là không có một ai ra bất cứ một
lệnh ǵ cho anh được, trừ trung tướng
Minh).
Nhưng tôi cũng xác
định là dù có "sai đại úy Nhung" hay "ra lệnh
cho đại úy Nhung" trung tướng Minh cũng là
"sai mật" hay dặn ḍ mật" mà thôi. Như vậy là đến đây chúng ta không c̣n thắc
mắc ǵ về "người nào đă ra lệnh" và
lệnh đó xuất phát từ đâu, từ cá nhơn hay
từ tập thể Hội Đồng?
3. Đại tá Dương ngọc Lắm,
chắc chắn phải biết rơ mật lệnh mà Trung
Tướng Dương văn Minh đă giao cho Thiếu
tướng Mai hữu Xuân. V́ nếu không th́ tại sao
đích thân ông đă có đến gặp tôi để dặn
ḍ tôi trước khi đoàn xe khởi
hành:
- "Nè! mấy người
đừng có nói ǵ bậy bạ nghe!"
- "Dạ
vâng! Thưa
đại tá." Tôi đáp.
(Đại Tá Lắm
là Thầy của Khóa 5 Trường Vơ Bị Đà Lạt
chúng tôi, là sĩ quan Thiết Giáp bậc đàn anh đáng
kính của chúng tôi, là sĩ quan Việt Nam đầu tiên tiếp
nhận Pḥng Thanh tra Thiết Giáp Kỵ Binh từ Quân Đội
Pháp (Inspection de l’A.B.C.), tiền thân của Bộ Chỉ Huy
Thiết Giáp Kỵ Binh Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa. Cho nên, không bao giờ chúng tôi dám dùng hai chữ
"toa, moa" một cách xấc láo với ông cả.
Hơn nữa, thiếu tá mà dùng hai chữ nầy với một
đại tá là quá vô lễ (Trần văn Đôn, "Việt
Nam Nhân Chứng", trang 236), và sĩ quan Thiết Giáp kỵ
binh chúng tôi không bao giờ không biết hai chữ "mấy
người" (trống không như vậy) mà ông thường
dùng khi chuyện tṛ thân mật, cũng như khi ra lệnh
cho anh em sĩ quan kỵ binh chúng tôi).
4.Tôi được biết
chắc chắn ngay từ lúc bàn thảo kế hoạch
sơ khởi trước tháng 11/63, là các tướng tá
trong nhóm lănh đạo cuộc đảo chánh đă có dự
trù một giải pháp dứt khoát đối với ông cố
vấn Ngô đ́nh Nhu rồi. Sự dự trù
nầy đă trở thành quyết định từ sau 1 giờ
trưa ngày
"Truy
tố ra ṭa, xử tội trong nước, không cho đi ra
ngoại quốc".
Tôi xin lặp
lại, sơ khởi là như vậy. Nhưng theo lời đại tá Quan nói
với tôi th́ đến khuya rạng sáng ngày 2/11/63, lúc
chưa được tin Tổng Thống và ông cố vấn
Nhu đă bí mật rời khỏi dinh Gia Long, th́ đa số
trong Hội Đồng không c̣n có ư đưa ông Cố Vấn
ra ṭa nữa, mà nhứt quyết "bằng mọi cách phải
trừ mầm móng hậu hoạn". Rơ ràng là như vậy,
v́ t́nh h́nh thắng thua chưa ngả ngũ, dinh Gia Long
chưa chiếm được, Liên Binh Pḥng Vệ trong
thành Cộng Ḥa chưa chịu buông súng đầu hàng... và
cũng v́ chính cá nhơn ông Cố Vấn được quy
trách cho mọi sự xáo trộn chánh trị trong nước,
làm mất ḷng quân dân cán chính, v.v..... Riêng đối với
Tổng Thống Ngô đ́nh Diệm th́ tuy chưa có quyết
định ǵ dứt khoát, nhưng qua trao đổi ư kiến
ngoài hành lang th́ đa số đều có
ư tán thành một giải pháp ôn ḥa. Đó là:
"Để
cho Ông đi ra ngoại quốc, một ḿnh, như một
người dân thường, không được hưởng
lễ nghi quân cách của một TổngThống".
Biện pháp nầy coi
như là một ân huệ đối với
Tổng Thống Ngô đ́nh Diệm. Tuy nhiên theo
lời đại tá Nguyễn văn Quan xác nhận lại
với tôi th́ trung tướng Minh vẫn c̣n im lặng
chưa hề để lộ ra một ư kiến ǵ.
Đến khi được biết
Tổng Thống và ông cố vấn Ngô đ́nh Nhu đă bí mật
rời được khỏi dinh Gia Long rồi, th́ t́nh
h́nh thật sự có thay đổi trong chiều hướng
rất bất lợi cho hai ông.
Khi c̣n chưa rơ hai ông
hiện đang ở đâu th́ Hội Đồng có phần
lo âu: dù đảo chánh có thành công mà hai ông này chạy thoát
được th́ t́nh h́nh chánh trị quân sự sẽ ra
sao đây? Chẳng những sẽ không thể có một sự
ổn định trong tương lai, mà sẽ có một sự
chia rẽ có thể dẫn tới tranh chấp quyền lực,
nếu không muốn nói là nội chiến, ngay tại Miền
Nam Việt Nam, nỗ lực chống cộng sẽ bị
ảnh hưởng nặng nề.
[Nhất là đến
giờ nầy, tướng Huỳnh văn Cao ở Vùng 4
Chiến Thuật chưa chịu tuyên bố chánh thức
trên đài phát thanh đứng về phía Hội Đồng,
mặc dù có được yêu cầu nhiều lần, và dù
việc đó rất dễ làm, chỉ cần điện
thoại cho Ba Xuyên, thâu băng rồi cho phát thanh trên đài
Ba Xuyên là đủ. (Vùng 4 lúc bấy giờ có 3 sư
đoàn bộ binh c̣n được kềm giữ trong thế
án binh bất động, nhờ công của thiếu tá Nhan
minh Trang, thiếu tá Huỳnh văn Tồn và đại tá
Nguyễn hữu Có). Tướng Nguyễn Khánh ở Vùng 2
và tướng Đỗ cao Trí ở Vùng 1 tuy có ủng hộ
phe đảo chánh nhưng có phần hơi chậm. Cũng
xin nhắc lại là tướng Nguyễn Khánh là người
đă cố ư t́m mọi cách
vào dinh Độc Lập để đích thân chỉ huy chống
lại các đơn vị đảo chánh ngày 11/11 năm
1960, cứu ông Ngô đ́nh Diệm, sau đó được
thăng thiếu tướng].
Do đó từ quyết
định hơi ôn ḥa trước đó, đă có một
số không ít thành viên trong Hội Đồng bắt đầu
tỏ thái độ cứng rắn và quyết liệt
hơn, nhất là Trung Tướng Dương văn Minh,
linh hồn của cuộc đảo chánh. Ông
không muốn thấy ngày
Từ đó mới thấy
được thái độ của trung tướng
Dương văn Minh qua đề nghị cứng rắn
của Trung tướng, để hội đồng lấy
quyết định về trường hợp của cá
nhơn ông cố vấn Ngô đ́nh Nhu, dứt khoát không thể
do dự hay yếu mềm được. Và đến
đây, tôi được biết rơ ràng là Trung Tướng
Dương văn Minh, với tư cách là người chỉ
huy toàn bộ cuộc hành quân đảo chánh, là người
duy nhất lúc bấy giờ có trách nhiệm thi hành quyết
định của Hội Đồng về trường
hợp ông cố vấn Ngô đ́nh Nhu: "Bằng mọi
cách, phải trừ mầm móng hậu hoạn".
Và Ông
đă ra lệnh.
Nhưng tôi hoàn toàn không
được biết là trung tướng có ra lệnh ǵ
thêm cho đại úy Nhung về trường hợp của
Tổng Thống Ngô đ́nh Diệm hay không?
Có người nói là
trước khi đoàn xe khởi hành,
trung tướng Dương văn Minh đứng trên lầu
ṭa nhà chánh Bộ Tổng Tham Mưu, có hướng về
thiếu tướng Mai hữu Xuân hay đại úy Nhung
đưa ra hai ngón tay (ư nói là cả 2 người). Nhưng, tôi xác nhận là hoàn toàn không trông thấy.
Tôi biết rơ tính trầm tĩnh và suy tính chính
chắn của trung tướng Minh, nên tôi chắc chắn
là ông không bao giờ có hành động "vào phút chót và quá lộ
liễu" như vậy. Nếu có ra lệnh, th́ chắc
chắn ông đă có đắn đo suy tính kỹ càng
trước rồi, và ông đă phải dặn ḍ ngay đại
úy Nhung rồi, chớ không bao giờ ông lại ra lệnh
để cho người ta thấy dễ dàng như vậy.
Như tôi đă có tŕnh
bày ở trên, bốn điểm mà tôi vừa nêu lên là những
điều mà chính tai tôi nghe, chính mắt tôi thấy và chính
tôi được biết, trước khi chúng tôi đi vào
nhà thờ Cha Tam trong Chợ Lớn.
(Tôi xin phép được mở
thêm một dấu ngoặc ở đây: Trước khi khởi
hành, tôi có ghé ngang qua Bộ Chỉ Huy Thiết Giáp/Hành quân
đặt trên một bán xích xa đậu ngay dưới
ṭa nhà chánh của Bộ Tổng Tham Mưu để báo cho
trung tá Nguyễn văn Thiện biết về hướng
đi và nhiệm vụ an ninh hộ tống của chúng
tôi. Tôi tuyệt đối không nói thêm một điều
nào mà tôi đă nghe, đă thấy và đă biết được
về các thảo luận và quyết định của Hội
Đồng Quân Nhân Cách Mạng, v́ trung tá Thiện không phải
là thành viên của "nhóm đảo chánh" như chúng
tôi. Ông vẫn chưa biết ǵ về việc Tổng Thống
và ông cố vấn Ngô đ́nh Nhu đang ở Chợ Lớn,
không biết tư ǵ về những diễn tiến trên ṭa nhà
chánh của Bộ Tổng Tham Mưu mà tôi vừa nói ở
trên. Trên hệ thống Truyền Tin/ Thiết Giáp, các
đơn vị của chúng tôi chỉ biết là Tổng
Thống không có mặt tại dinh Gia Long mà thôi. Không ai biết
là hai ông đă có đàm thoại với các tướng lănh
từ nhà thờ cha Tam, Chợ Lớn. Dù sao đề pḥng
vẫn hơn!
Trung tá Thiện,
người Huế, vốn là người tín cẩn của
Tổng Thống Ngô đ́nh Diệm, cán bộ nồng cốt
Cần Lao, được Tổng Thống đưa từ
Nha Nhân Viên/Bộ Quốc Pḥng về Bộ Tổng Tham
Mưu thay thế trung tá Hoàng xuân Lăm, giữ chức vụ
Chỉ huy Trưởng Bộ Chỉ Huy Thiết Giáp Binh.
Do đó, sáng ngày
Khi tôi lên họp với
Hội Đồng Quân Nhân trước giờ G, th́ tôi mới
biết là trung tá Thiện đang bị nhốt ở pḥng
bên cạnh, tôi mới vào xin với trung tướng
Dương văn Minh cho tôi được bảo lănh trung
tá Thiện ra, và được phép sử dụng ông, để
ông điều hành Bộ Chỉ Huy Hành Quân/Thiết Giáp,
theo dơi và điều động các đơn vị Thiết
Giáp đang hành quân, nếu cần. Bộ Chỉ
Huy Hành Quân/Thiết Giáp được đặt ngay dưới
ṭa nhà chánh của Bộ Tổng Tham Mưu. Dĩ
nhiên, tôi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm và bảo
đảm về hành động của trung tá Thiện kể
từ giờ nầy
v́ tôi vẫn có hệ thống chỉ huy trực
tiếp, song song, trên xe Jeep chỉ huy của tôi, nên không thấy
có ǵ bất trắc có thể xảy ra. Sau đó, khi đảo
chánh thành công, anh em sĩ quan Thiết Giáp trong tinh thần
đoàn kết của binh chủng, cũng đều đồng
ư với đề nghị của tôi tŕnh lên Hội Đồng
Quân Nhân Cách Mạng, và được hội đồng
thăng thưởng chấp thuận cho trung tá Thiện
được thăng cấp đại tá và được
tiếp tục giữ chức vụ Chỉ Huy Trưởng
Bộ Chỉ Huy Thiết Giáp Binh).
B. TẠI
NHÀ THỜ CHA TAM. (CHỢLỚN)-
Đoàn xe vào
đến nhà thờ cha Tam. Đại úy Hiệp giúp tôi bố
trí an ninh trung đội thiết vận
xa trước nhà thờ. Tôi đi lại gặp
thiếu tướng Xuân và đại tá Lắm để
nhận lệnh tiếp. Tôi không thấy
đại úy Nhung lúc nầy.
Thiếu tướng Xuân và
đại tá Lắm không ai chịu vào nhà thờ để
gặp Tổng Thống (không nói rơ lư do tại sao), dù đó
là nhiệm vụ của hai ông, và bảo tôi đại diện
Hội Đồng vào mời Tổng Thống và ông cố
vấn ra xe là được rồi.
Tôi vào nhà thờ,
qua cổng nhỏ, phía bên mặt cổng chính.
Nhưng khi bước vào khỏi cổng khoảng 10
thước, th́ tôi sực nhớ là ḿnh vào một cơ sở
tôn giáo, không nên mang theo vũ khí. Tôi vội
bước lui, trở ra cổng và cởi súng lục ra,
trao cho tài xế của tôi (xe đậu
gần cổng chánh). Lúc nầy dân chúng đă
thấy có việc lạ và ṭ ṃ đứng lố nhố
đầy cả ngă ba, trước rào sắt của nhà thờ.
Binh sĩ cũng không gắt gao lắm
và chắc chắn bây giờ dân ở đây đă biết
được là Tổng Thống Diệm và ông cố vấn
Nhu đang ở trong nhà thờ nầy.
Tôi lại bước
vào nhà thờ lần thứ hai, không súng, và vẫn một
ḿnh. Tôi không ḍm lại phía sau nhưng nghĩ bụng
là anh em Thiết Giáp ở ngoài rào sắt chắc cũng
đă bố trí để theo dơi và an ninh
cho tôi, v́ tất cả đều biết rằng tôi vào
đây không một tấc sắt trong tay. Tôi mạnh dạn
bước tới, rẽ về hướng tay mặt,
đi khoảng 20 thước th́ thấy từ phía dăy nhà
bên hông phải của nhà thờ bốn người
đang đi ra, về hướng của tôi. Đó là Tổng
Thống, (tay có cầm gậy), ông cố
vấn Nhu, và hai người nữa mặc thường phục.
Tôi nghĩ bụng: Một trong hai người nầy phải
là đại úy Đỗ Thọ, tùy viên của Tổng Thống,
(v́ tay có xách một chiếc cặp da).
Người thứ tư tôi không biết (sau nầy tôi mới
biết đó là đại úy An, sĩ
quan cận vệ của Tổng Thống). Tôi nghĩ, chắc
là Tổng Thống đă được Hội Đồng
Quân Nhân báo trước rồi, nên khi nghe thấy xe tới
nhà thờ là Tổng Thống đi ra.
Tôi đứng lại, chờ...
Nhưng, vẫn không để ư xem hai sĩ quan nầy có
vơ trang hay không... Và khi Tổng Thống đến c̣n cách tôi
khoảng 3 thước, tôi đứng nghiêm lại,
đưa tay lên mũ, chào, đúng lễ nghi quân cách, và giữ
nguyên tư thế nghiêm đó, tôi nói:
-
"Thưa Tổng Thống, chúng tôi được lệnh
của Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng đến
đây mời Tổng Thống và ông Cố vấn về Bộ
Tổng Tham Mưu. Có Thiếu tướng Mai hữu Xuân đại
diện cho Hội Đồng đang đứng trước
cổng chờ Tổng Thống."
Tổng
Thống đứng lại, nghe tôi tŕnh bày, và có nói một
câu ngắn mà tôi không nghe rơ lắm. Sau đó, đại úy Đỗ Thọ
bảo tôi đi trước, Tổng Thống sẽ theo sau. Nhưng tôi đứng nép qua một
bên, mời Tổng Thống đi trước, ra hướng
cổng nhỏ bên phải, cả bốn người qua hết
rồi, tôi mới lững thững bước theo sau...
cách xa 3 thước. Dù sao, trong cương vị
sĩ quan (nhất là sĩ quan cấp tá) tôi vẫn bắt
buộc phải giữ lễ đối với Tổng Thống,
dù là trong hoàn cảnh nào. Và đi sau cũng
có thể là một hành động phản ứng đề
pḥng tự nhiên của tôi, chớ hoàn toàn không có ư nghĩ ǵ
khác. Tôi đinh ninh rằng Thiếu tướng Xuân
đă phải có mặt trước cổng để
hướng dẫn Tổng Thống lên xe
về Tổng Tham Mưu, v́ đó là nhiệm vụ của
ông.
Đến cổng
rào, v́ là cổng nhỏ bên hông nên bốn người phải
tuần tự bước qua cổng, Tổng Thống
bước ra trước, đến đại úy Đỗ
Thọ rồi mới đến ông cố vấn, đại
úy An. Tôi là người thứ năm bước ra khỏi
cổng sau cùng.
Ngay lúc bấy giờ, tôi mới
chợt nhận thấy có một xe thiết vận xa
đậu sẳn ngay cổng nhỏ nầy, cánh cửa
sau xe mở rộng, gát nằm xuống sát trên lề
đường (lề đường rộng khoảng 3
thước dành cho người đi bộ, cao khỏi mặt
lộ khoảng hơn 2 tấc). Tôi thấy thiếu tướng
Xuân và đại úy Nhung đă có mặt tại chỗ, không
có đại tá Lắm. Thiếu tướng Mai hữu Xuân
chỉ có bảo đại úy Đỗ Thọ trao cho ông
chiếc cặp da của Tổng Thống mà đại úy
đang xách. Sau đó, ông Xuân xách chiếc cặp đi ngay,
không nói thêm một lời nào khác ngoài việc khoát tay ra lệnh cho
đại úy Thọ và đại úy An đi theo ông.
Đại úy Nhung
hướng về phía Tổng Thống và ông cố vấn
Ngô đ́nh Nhu nói như ra lệnh:
- "Mời hai ông lên
xe".
Vừa
nói, đại úy vừa chỉ vào cửa thiết vận
xa đang đậu trước cổng nhỏ.
Lúc nầy
Tổng Thống và ông cố vấn Nhu đang đứng
cách cửa thiết vận xa khoảng 1 thước. Tổng Thống không nói một
lời nào, chưa có một phản ứng nào về thái
độ kém nhă nhặn của người sĩ quan mà ông
chưa hề biết mặt. Tổng thống c̣n
đang đứng tần ngần, sững sờ, th́ ông cố
vấn Ngô đ́nh Nhu đă lên tiếng, lộ hẳn vẻ
mặt bất b́nh của người bề trên:
"Tại
sao lại phải lên xe nầy? Không c̣n xe nào khác hay sao?"
-"Không
có! V́ lư do an ninh! T́nh
h́nh đang hỗn loạn. Dân chúng đang muốn t́m
giết hai ông đó! Hai ông phải lên xe nầy thôi, để
được bảo vệ an ninh."
Đại úy Nhung có vẻ
bực bội v́ câu hỏi giọng kẻ cả, nên vừa
trả lời vừa đưa tay ra dấu,
như có ư đẩy hai người vào thiết vận xa.
Nh́n qua, nh́n lại
không thấy thiếu tướng Mai hữu Xuân đâu cả,
đại úy Đỗ Thọ và người sĩ quan cận
vệ cũng không thấy có mặt, Tổng Thống có hỏi:
-"Thiếu
tướng Mai hữu Xuân đâu? Gọi thiếu tướng
Xuân đến gặp tôi đă."
-"Thiếu
tướng Xuân đă lên xe đi trước rồi". Đại úy Nhung vừa trả lời
vừa giục hai ông vào xe.
Sau một phút ngập
ngừng hai ông phải bước lên xe
(không c̣n cách nào khác hơn)
Tôi vẫn c̣n đứng
cách đó vài bước, bên cạnh cổng nhỏ nhà thờ,
c̣n nh́n thấy được cảnh thiếu tướng
Xuân đầu trần, không nh́n thẳng Tổng Thống
(không dám hay không muốn, khó mà nhận rơ được).
Thiếu tướng đă đưa tay nhận lấy chiếc
cặp da từ tay đại úy Đỗ Thọ, xong
bước đi luôn về hướng xe của ông, không
quên ra lệnh cho đại úy Đỗ Thọ cùng người
sĩ quan cận vệ theo ông, để mặc cho đại
úy Nhung đối đáp với
Tổng Thống ra sao tùy ư.
Tôi cũng nh́n thấy
được gương mặt thẩn thờ, ngạc
nhiên của Tổng Thống, vẻ bất b́nh cau có của
ông cố vấn Nhu, và thái độ nóng nảy của
đại úy Nhung.
Tôi theo
dơi được những câu trao đổi ngắn ngủii
nhưng mất b́nh tĩnh của Tổng Thống và ông cố
vấn với đại úy Nhung, cũng như sự im lặng
cố chịu đựng của Tổng Thống Ngô
đ́nh Diệm.
Tôi c̣n chứng kiến
được cảnh hai người lặng lẽ
bước vào xe, c̣n nghe đại úy
Nhung bảo họ "cúi đầu xuống" (v́ cửa
xe thấp, phải khom lưng xuống mới vào được).
Đợi
cho hai người vào xong, đại úy Nhung mới bước
vào sau cùng. Và, cửa xe từ từ dựng đứng lên,
đóng kín lại...
Ngay lúc bấy giờ,
tôi mới kịp nhận ra là trong thiết vận xa không
c̣n có một binh sĩ Thiết Giáp nào (trừ tài xế và
phụ tài xế phía trước không kể). Lúc đại
úy Nhung là người sau cùng bước vào xe,
th́ rơ ràng tôi chỉ thấy có 3 người trong xe. Đó
là: Tổng Thống, ông Cố vấn, và đại úy Nhung.
Sau nầy hỏi ra tôi mới biết là trưởng xa, xạ
thủ đều được đại úy Nhung yêu cầu
tạm đi qua xe khác.
Tôi bước xuống
ḷng đường, đi bộ lại gặp thiếu
tướng Mai hữu Xuân (xe ông đậu
trước thiết vận xa nầy, trên con đường
dọc). Tôi báo cáo t́nh h́nh sau cùng, và đề nghị với
thiếu tướng cho đoàn xe khởi
hành về Bộ Tổng Tham Mưu.
C.- TRÊN ĐƯỜNG VỀ BỘ TỔNG THAM
MƯU.
Tôi bước về xe Jeep của tôi, ra lệnh cho đoàn xe nổ
máy và chuẩn bị lên đường. Thứ tự các
xe như cũ: xe Jeep chỉ huy của tôi và đại úy
Hiệp đi đầu như thường lệ, ngay sau
hai xe quân cảnh dẫn đường, kế đó là xe
thiếu tướng Mai hữu Xuân, xe của đại tá
Dương ngọc Lắm. Theo sau, vẫn là bốn thiết
vận xa liền nhau, thiết vận xa thứ ba chở Tổng
Thống Ngô đinh Diệm và ông cố vấn Ngô đ́nh
Nhu, tiếp theo là xe bộ binh tùng thiết, và cuối cùng
là thiết vận xa của trung đội trưởng
Thiết Giáp. Xe nầy thường trực liên lạc truyền
tin với tôi, để báo cáo t́nh h́nh di chuyển và t́nh h́nh
an ninh của đoàn xe.
Tôi vẫn lái xe Jeep chỉ huy của tôi, đại úy Hiệp
ngồi bên cạnh. Đoàn xe đi với
tốc độ b́nh thường, không nhanh lắm.
Đoàn xe đang
đi trên đường Hồng Thập Tự, qua khỏi
nhà bảo sanh Từ Dũ th́ phải dừng lại tại
cổng xe lửa, v́ có xe lửa sắp chạy qua, cổng
đă gát ngang đường. Thời gian đoàn xe ngừng tại đây là khoảng trên
dưới 10 phút.
Chợt tôi nghe có mấy
tiếng súng nổ phía sau, vào khoảng giữa đoàn xe. Tôi quay đầu xe Jeep
lại, chạy dọc theo đoàn xe để xem việc ǵ
đă xảy ra. Đến ngang thiết vận xa có chở
Tổng Thống và ông Cố vấn, th́ tôi thấy đại
úy Nhung ngồi trên nóc xe (ngay vị trí của trưởng
xa) và hướng về phía chúng tôi đưa một ngón
tay cái lên làm hiệu (được hiểu là mọi việc
đều tốt).
Tôi vội hỏi:
- "Tiếng súng nổ
ở đâu đó?"
Đại úy Nhung
đưa tay chỉ vào trong xe mà không nói
ǵ.
Tôi quay đầu xe lại, tiếp tục trở lên đầu
đoàn xe. Lúc đó xe lửa vừa chạy
qua xong, cổng đă mở, đoàn xe chúng tôi tiếp tục
chạy, hướng về bộ Tổng Tham Mưu. Để
được biết rơ ràng hơn, tôi có hỏi Trung đội
trưởng Thiết Giáp việc ǵ đă xảy ra mà có tiếng
súng nổ trên thiết vận xa thứ ba? Tôi được
cho biết như sau:
- "Phụ tài xế
xe nầy có báo cáo cho tôi biết là tiếng súng đó là do
ông đại úy bộ binh ngồi trong xe bắn chết Tổng
Thống và ông cố vấn".
Cả tôi và đại
úy Hiệp đều nghe biết sự việc nầy qua
hệ thống truyền tin Thiết Giáp trên xe
Jeep chỉ huy của chúng tôi. Nhưng tôi vẫn chưa có
báo cáo ǵ về Bộ Tổng Tham Mưu, vào lúc đó, cả
với Bộ Chỉ Huy/Hành Quân Thiết Giáp cũng vậy
(tần số chỉ huy khác tần số an ninh hộ
tống).
Riêng tôi,
tôi không biết tại sao cả hai ông đều bị bắn
chết? V́ cho tới giờ
nầy, cũng như các tướng tá thành viên khác của
Hội Đồng, tôi vẫn biết là Hội Đồng
dù chưa có quyết định nào dứt khoát cho trường
hợp của Tổng Thống Ngô đ́nh Diệm, nhưng
gần như đă có một sự hiểu ngầm qua trao
đổi ư kiến ngoài hành lang, bán chánh thức, giữa
các thành viên của Hội Đồng, là sẽ đề
nghị ("sẽ" mà thôi) dành cho Tổng Thống một
ân huệ: sẽ cho Tổng Thống đi ra ngoại quốc,
một ḿnh, và duy nhất chỉ không được hưởng
lễ nghi quân cách dành cho một vị nguyên thủ quốc
gia mà thôi. Và h́nh như Hội Đồng cũng có dự
trù xin Ṭa Đại Sứ Hoa Kỳ một chiếc máy bay
đặc biệt để đưa Tổng Thống ra
khỏi
Tôi cũng
xin lặp lại là riêng trung tướng Dương
văn Minh vẫn c̣n im lặng, chưa có chánh thức phát
biểu một ư kiến ǵ cả về trường hợp
nầy. Dù sao tôi vẫn
c̣n thắc mắc không biết đây có phải là tự ư
đại úy Nhung hay không? Là một hành động cố ư
hay lỡ tay? Hay là do chỉ thị mật
của trung tướng Minh mà phải làm như vậy?
Đoàn xe
đến bộ Tổng Tham Mưu vào lúc hơn 8 giờ
sáng. Một tiểu đội Quân Cảnh đă thấy có
mặt tại cổng và hướng dẫn chiếc thiết
vận xa có chở Tổng Thống và ông Cố vấn
đến đậu ở băi cỏ bên cạnh ṭa nhà chánh
và gát luôn tại chỗ, chờ lệnh. Đại úy Nhung
đă xuống xe lúc nào tôi không thấy
được.
Tôi bước theo thiếu tướng Xuân lên ṭa nhà chánh. Vừa vào đến tầng dưới, th́ tôi
đă thấy có trung tướng Dương văn Minh và một
số tướng tá khác từ trên lầu vừa xuống
tới đó. Thiếu tướng Trần
thiện Khiêm đi sau cùng.
Thiếu tướng
Mai hữu Xuân vui vẻ bước tới báo cáo thẳng với
trung tướng Dương văn Minh, bằng tiếng
Pháp, ai cũng nghe thấy:
- "
Trầm ngâm và
đăm chiêu, trung tướng Minh chưa nói một lời
nào, sau báo cáo của thiếu tướng Xuân, th́ thiếu
tướng Khiêm ngay sau đó hỏi nhỏ:
- "Việc
ǵ đă xảy ra?"
Trung tướng Minh
quay lại nói một câu ngắn gọn:
- "Hai ổng đă
chết rồi"
Ngay lúc nầy
tôi cũng có mặt tại chỗ. Tôi chợt hiểu. Th́ ra câu "nhiệm vụ đă hoàn tất"
cũng c̣n có nghĩa là "hai ổng đă chết rồi".
Rất là rơ ràng. Trung tướng Minh nói xong, tất
cả đều không có một câu hỏi nào khác nữa và
cùng nhau trở lên văn pḥng, không đi ra chỗ thiết
vận xa đậu nữa. Tôi cũng đi theo.
Bước vào đây,
tôi mới thấy là đại úy Nhung đă có mặt ở
văn pḥng của Tham Mưu Trưởng rồi, cũng tức
là văn pḥng mà trung tướng Dương văn Minh và
các tướng tá trong Hội Đồng Quân Nhân đang tạm
sử dụng. Lúc bấy giờ, tôi mới biết thêm là
đại úy Nhung đă lên đây trước rồi,
đă báo cáo với trung tướng Minh trước khi có người
lên đây tŕnh là "xe đón Tổng Thống đă về
đến bộ Tổng Tham Mưu, đang đậu ở
sân vận động, và đă có Quân Cảnh canh gát cẩn
thận".
Đại úy Nhung chỉ
báo cáo riêng cho trung tướng Minh mà thôi, và chắc chắn
vẫn là "kín", là "mật"... nên các tướng
tá trong Hội Đồng, kể cả thiếu tướng
Khiêm cũng chưa hay biết được việc ǵ
đă xảy ra. Do đó, khi trung tướng Minh cùng các
tướng tá trong Hội Đồng cùng đi xuống
sân vận động dự trù để gặp Tổng
Thống và ông Cố vấn th́ chưa ai biết được
việc ǵ đă xảy ra cho Tổng Thống cả. Vừa đến tầng dưới th́ gặp
ngay thiếu tướng Xuân từ ngoài sân bước vào,
hớn hở báo cáo (công khai) với trung tướng Minh là
"nhiệm vụ đă hoàn thành" (
Để trả lời
câu hỏi: "Việc ǵ đă xảy ra?" của thiếu
tướng Khiêm, trung tướng Minh mới buông gọn một
câu: "Hai ổng đă chết rồi".
Tôi đă kín đáo nhận
xét thái độ của các thành viên trong Hội Đồng
ngay tại hành lang tầng dưới của ṭa nhà chánh Bộ
Tổng Tham Mưu, ngay sau khi thiếu tướng Mai hữu
Xuân báo cáo, và sau đó khi trung tướng Minh trả lời
ngắn gọn cho thiếu tướng Khiêm. Thoạt đầu,
tất cả đều có vẻ vui (có lẽ khi biết
là đă đón được Tổng Thống và ông cố
vấn về đây rồi, hay "bắt" được
cũng vậy), v́ ai cũng nghĩ rằng phe đảo
chánh ta đă nắm chắc phần thắng 100% mà không c̣n
sợ hậu quả ǵ nữa, v́ hai ông không chạy vuột
ra khỏi thủ đô được để c̣n mưu
tính chuyện ǵ khác nữa. Và câu "
Đến
lúc nghe trung tướng Minh trả lời cho thiếu
tướng Khiêm là cả hai đều đă chết hết
rồi th́ phần đông đều có vẻ sửng sốt,
ngạc nhiên đến độ không nói được một
lời nào. V́ cứ y theo quyết định th́ cùng lắm cũng
chỉ có một ḿnh ông cố vấn Ngô đ́nh Nhu mà thôi, tại
sao lại hai người? Ai cũng nghĩ là
Tổng Thống sẽ được Hội Đồng
cho đi ra ngoại quốc, bây giờ tại sao lại
như vậy? Phải giải thích thế
nào đây?
Riêng trung tướng
Minh th́ rất là trầm tĩnh, không nói một lời nào với
thiếu tướng Xuân, không có một lời khen hỏi ủy lạo, và cũng không một lời
giải thích với các thành viên của Hội Đồng
sau câu trả lời ngắn gọn cho thiếu tướng
Khiêm.
Sau đó vài hôm, tôi
có dịp gặp lại thiếu tá Nhung (đă được
thăng cấp sau khi đảo chánh hoàn toàn thành công).
Để hết thắc mắc, tôi có gặng hỏi lại
sự việc đă xảy ra như thế nào trên thiết
vận xa, th́ thiếu tá Nhung vừa cười vừa trả
lời cho tôi một cách gọn gàng như đă không có chuyện
ǵ xảy ra:
- "Một
người cũng vậy mà hai người cũng vậy
thôi. Hai người cũng
không khó lắm nhưng chắc ăn
hơn".
-
"Nhưng làm ǵ có lệnh cho hai người đâu?" Tôi gợi ư hỏi thêm.
- "V́
ông Diệm chống cự lại sau khi ông Nhu bị tôi
đâm chết nên tôi phải thanh toán luôn, có lệnh cũng
được mà không có lệnh cũng vậy thôi. Cho nó chắc ăn. Lúc đó đâu có đợi lệnh được
anh?"
Thiếu tá Nhung cũng
cho tôi biết là anh đă sử dụng dao găm cá nhơn
của anh, và sau đó anh bồi thêm cho mỗi người
một viên đạn "ân huệ".
Tôi c̣n nhớ
măi những câu đối đáp nầy mồn một,
không bao giờ quên.
Nhưng, không bao giờ tôi dám hé môi nửa lời... Bí mật quốc gia chăng? Cũng có thể
là như vậy, v́ Hội Đồng họp báo có tiết
lộ điều ǵ rơ ràng đâu? Cũng không
có giải thích điều ǵ và cũng không có trả lời
bất cứ câu hỏi nào có liên quan đến sự việc
nầy.
Ba tháng sau, ngày
KẾT
LUẬN
Để thay lời kết,
tôi xin tạm mượn một câu, trích nguyên văn của
Trung tướng Trần văn Đôn trong quyển "Việt
Nam Nhân Chứng": "Tuy lúc đó tôi không nghĩ đến
chuyện giết hai ông Diệm Nhu, sau nầy nh́n lại
các sự kiện, tôi cho rằng "người nào
đó" ra lệnh giết nầy quả là một
người thấy xa, ông ta không phải ngu dại khi làm
chuyện đó".
Nhưng theo tôi, xét cho cùng,
"người nào đó" dù có thấy xa, có ngu dại...
hay có khôn ngoan ǵ th́ cũng không phải là người thực
sự có quyền chủ động, và không thể chủ
động ǵ được trong sự việc nầy. Lư
do rất đơn giản và rất dễ hiểu là: Lúc
nào cũng có một bàn tay lông lá của người phù thủy
với chiếc
đũa thần, luôn luôn có mặt bên cạnh... đứng
trong bóng tối...
Tiểu bang