Trong câu chuyện mà anh thuật
lại đây, được tuần tự viết mỗi ngày trong phòng ngủ của khách sạn Continental
tại Sài Gòn, Jean Lartéguy mô tả những giờ cuối cùng của một thành phố mà anh
yêu mến mang tên rất đẹp là Sài Gòn , và mô tả sự ra đời của một thành phố khác
mà anh không bao giờ thích mang tên thành phố Hồ chí Minh .
Đồng thời đây cũng là một sự giã biệt của
một người lính, một nhà báo, một nhà văn với quốc gia nầy, một quốc gia mà anh
rất thương mến, nơi đó anh đã có được nhiều chuyện phiêu lưu rất là khác thường
mà kỷ niệm mới nhứt mới đến với anh trong nhiều đêm dài thiết quân luật.
Trong lúc đó, Anh cũng thử trả lời cho những câu hỏi :
- Tại sao một trong những
Quân đội hay nhứt của Đông Nam Á phải chịu tan rã chỉ trong vòng có hai tháng,
trên thực tế gần như không có chiến đấu.
- Ông Thiệu là ai ?
- Nước Pháp có vai trò gì lúc
đó ?
Sau hết Anh tiết lộ tại sao Sài Gòn không
bị đốt cháy và làm thế nào mà vào buổi sáng thứ tư số phận của anh bị rơi vào
một ông tướng già mệt mỏi, và những sĩ quan trẻ muốn tự sát ?
Bị ông Thiệu cấm cản, bị cộng sản trục
xuất chỉ vì một lý do, sự tự do của anh, Jean Lartéguy cho chúng ta hơn một
phóng sự mà là một bản tường thuật về tình yêu của anh đối với một thành phố đã
không còn mang được tên là Sài Gòn nữa.